VÔ GIA ĐÌNH - Trang 79

Tôi lóp ngóp bò dậy, mở mắt ra thì – ủa! Lạ quá! Không biết thầy tôi đến
lúc nào mà đã đứng giữa tôi và người cảnh binh mà ông đang nắm chặt lấy
cổ tay. Thầy tôi nói:
- Tôi cấm ông không được đánh đứa trẻ này nữa. Cái cử chỉ vừa rồi của ông
rất hèn!
Người cảnh binh giật tay ra nhưng ông già không chịu buông.
Hai người giáp mặt nhau, nhìn nhau chòng chọc.
Người cảnh binh lúc đó mặt vàng như nghệ. Thầy tôi trông vẻ cao quý,
ngữa hẳn cái đầu tóc trắng như tuyết để lộ nét mặt phẫn khái và oai hùng.
Đứng trước thái độ đó, tôi tưởng người cảnh binh phải xấu hổ lắm. Nhưng
không thế, ông ta giật mạnh tay ra, túm luôn cổ thầy tôi và đẩy về phía
trước một cách rất hung hãn.
Thầy tôi ức quá, đứng thẳng người, lấy cánh tay quất mạnh vào cổ tay
người cảnh sát để gỡ ra.
Vỹ-Tiên hỏi:
- Ông muốn làm gì tôi?
- Tôi muốn điệu ông về bót. Ông phải đi ngay.
Vỹ-Tiên nói:
- Muốn đuổi chúng tôi, ông không cần phải đánh thằng bé.
- Không cần phải nói. Đi theo tôi.
Vỹ-Tiên, trấn tĩnh ngay, không sợ sệt gì, quay lại dặn tôi:
- Con hãy về nhà trọ. Cứ ở đó với bạn con. Ta sẽ gởi tin tức cho con hay.
Thầy tôi không nói thêm gì được nữa vì bị người cảnh binh lôi tuột đi.
Cuộc diễn của chúng tôi đã kết thúc như thế đó. Thầy tôi tưởng làm cho nó
vui hơn, ai ngờ lại sinh nỗi nước này!
Cử chỉ đầu tiên của các con chó là chạy luôn theo chủ. Nhưng thầy tôi vẫy
tay bắt chúng lộn lại với tôi. Tôi ngạc nhiên thấy con nào cũng đeo một cái
giàm bằng giải lụa thắt thành những bông hoa rất đẹp. Lãnh-Nhi lông trắng
đeo giàm đỏ, Hiệp-Nhi lông đen đeo giàm trắng bạch. Còn Thùy-Nhi lông
xám đeo giàm xanh. Đó là những cái giàm phường tuồng.
Công chúng giải tán rất nhanh. Một vài người ở lại sau, bàn tán về chuyện
vừa xảy ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.