VÔ GIA ĐÌNH - Trang 153

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương XVI

VÀO BA-LÊ

Chúng tôi hiện còn xa Ba-Lê lắm. Chúng tôi phải khởi hành, trên những
con đường tuyết phủ, lặn lội từ sáng đến chiều, gió bắc hắt vào mặt mũi
không lúc nào ngớt.
Những độ đường dài làm sao! Ông Vỹ-Tiên đi đầu, tôi đi giữa, Lãnh-Nhi đi
sau. Chúng tôi đi nối đuôi nhau, cái đuôi ngắn ngủn, chẳng ai nói với ai câu
nào, im lặng đi hàng giờ, mặt mét xám xanh, chân dẫm tuyết, dạ dày rỗng
không. Những khách qua đường thường dừng lại nhìn theo chúng tôi.
Chắc họ cũng lấy làm lạ: không biết ông già đưa đứa bé và con chó đi đâu?
Sự yên lặng làm tôi buồn quá, tôi cần nói cho quên đường dài, cho khuây
khỏa. Nhưng thầy tôi chỉ trả lời tôi bằng một hai tiếng cụt ngủn mà cũng
chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
May có con Lãnh-Nhi, con vật nhiều tình cảm, thỉnh thoảng lấy lưỡi liếm
vào tay tôi như bảo tôi rằng:
- Anh nên biết, còn có Lãnh-Nhi đây là bạn của anh.
Tôi lại vừa đi vừa lấy tay xoa đầu nó.
Tôi và Lãnh-Nhi đều thấy phấn khởi: chúng tôi hiểu nhau và mến nhau. Nó
nương tựa tôi, tôi nương tựa nó, tinh thần chúng tôi ấp ủ cho nhau vì trái
tim con chó không kém phần cảm xúc bằng trái tim một đứa trẻ con.
Nhờ sự vuốt ve của tôi, con Lãnh-Nhi cũng quên được cái chết của các bạn
nó. Nhưng đôi khi, theo thói quen, tự nhiên nó đứng dừng lại như để duyệt
lại bạn đồng đội khi nó còn làm Đội trưởng. Nhưng trong một vài giây, nó
sực nhớ ra cái lý do mà bạn nó không bao giờ đến nữa, nó liền vượt lên
trước chúng tôi, quay lại nhìn chủ để chủ chứng nhận cho rằng không phải
lỗi tại nó không làm hết bổn phận. Sở dĩ Thùy-Nhi, Hiệp-Nhi không đến là
vì chúng không bao giờ đến nữa. Nó nhìn ông Vỹ-Tiên bằng đôi mắt đầy ý
nghĩa hơn là lời nói, khiến chúng tôi mủi lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.