Thanh Mai buông tôi ra rồi đưa hai bàn tay mảnh mai ôm lấy khuôn mặt
tôi, cô ấy nhìn tôi một hồi lâu.
- Hôm nay anh lạ lắm nhé!
- Lạ gì đâu! Thế không thích chồng quan tâm hả? Vậy thì thôi!
- Ấy không không! Hì, em thích lắm! - Rồi cô ấy đưa đôi môi mềm hôn lên
mắt tôi dịu dàng như ngày nào. Có lẽ hôm nay tôi cần đòi lại những gì
mình đã mất bởi con quỷ công việc.
Điểm đầu tiên chúng tôi đến đó là cà phê Khoảng Lặng. Đã lâu lắm rồi kể
từ ngày lấy nhau chúng tôi mới có thời gian tới đây. Tôi nhận ra một điều,
lập gia đình rồi, quỹ thời gian rảnh gần như không có. Có phải chăng vì
cuộc sống gia đình đầy bộn bề và lo toan? Có lẽ là vậy!
Vẫn như mọi khi, chúng tôi chọn ngồi chỗ quen, cảnh vật vẫn đẹp như xưa.
Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua quen thuộc rồi cười toe.
- Ngon thật! – Nhìn cô ấy ai bảo là đã có chồng chứ? Vẫn hồn nhiên và đầy
trẻ con. Nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy lại âm ỉ tồn tại những nỗi buồn và
mặc cảm vô hình. Vợ ơi, anh thích em cười như thế này cơ. Anh không biết
mình có thể dập tắt nỗi buồn và mặc cảm trong em không nữa! Nhưng anh
sẽ cố gắng. – Này, này. – Thanh Mai xua tay trước mặt tôi gọi tôi về với
thực tại. – Anh đang nghĩ gì thế?
- Anh đang nghĩ giờ phải đưa em đi đâu tiếp đây!
- A có rồi! – Cô ấy đứng phắt dậy rồi kéo tay tôi lôi đi.
- Woa! Thích thật! Chồng thích không?
- Thích. Giờ ở đây mát thật!
- Cỏ cũng mềm nữa! – Vợ tôi tháo cao gót từ bao giờ mà tôi không hay. Cô
ấy tay cầm cao gót, chân kiễng, nhẹ nhàng từng bước đi trên cỏ. Đôi chân
trần nhẹ dẫm lên cỏ mềm, cái cảm giác như gần thiên nhiên nhất. Dúi đôi
cao gót vào tay tôi, cô ấy bứt một bông hoa dại, tự gài lên mái tóc mình rồi
như một đứa con nít, cô ấy dang tay chạy khắp bãi cỏ rộng. Tiếng cô ấy la
hét vui sướng trong gió, quyện cả trong nụ cười và khuôn mặt rạng rỡ.
Đứng nhìn vợ, tôi thấy yêu vợ biết bao. Tôi yêu cái bản tính trẻ con này
trong cô ấy.
Trời đã tối hẳn, vẫn trên con đường đầy gió và ánh đèn cao áp quen thuộc,