Nguyễn Bích Hồng
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Phần XII
Chương 49
“Nhớ nhé anh!"
Đặt điện thoại xuống, tôi thở dài một cái. Ừ dẫu sao thì tôi cũng chả trách
ai, trách bản thân tôi quá nông nổi và thiếu suy nghĩ thôi.
Ngồi bên giường nhìn vợ vẫn ngủ say dù trời đã gần trưa. Cô ấy ngủ, khuôn
mặt mệt mỏi, đôi môi chẳng còn mỉm cười như mỗi khi. Khẽ đưa tay chạm
lên khuôn mặt vợ, tôi chỉ muốn hôn riết lấy nó, hôn cho vơi đi nỗi xót xa
trong lòng, hôn thay cho một lời xin lỗi.
Cô ấy khẽ mở mắt, đôi mắt khẽ nhăn lại, đưa tay đấm nhẹ lên đầu.
- Đau đầu quá! Uả sao anh lại ngồi đây? Ngắm vợ ngủ à?
- Hì, ừ. – tôi cố cười tỏ ra như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Trời, đã gần 10 giờ rồi sao? – Cô ấy giật mình khi nhìn lên chiếc đồng hồ
treo tường. – Sao hôm nay em dậy muộn thế chứ! Lại còn ong ong hết cả
đầu.
- À, chắc tại thời tiết đó. Mấy hôm nay oi bức mà.
- Hì, chắc vậy. Ơ mà sao anh lại ở nhà thế? không đi làm à?
- À… hôm nay anh được nghỉ.
- Thật hả? – Cô ấy ôm chầm lấy tôi. – Anh có biết là cả tuần nay bỏ rơi em
rồi không. Ôi vui chết đi được. Phải ở nhà với em cả ngày đó nhé.
Tôi đưa tay ôm siết lấy vợ, cái ôm mà đã từ lâu “con quỷ công việc” nó
cướp mất của tôi. Tôi chợt nhận ra, cô vợ của tôi gầy hơn xưa, cái ôm
không còn thoả đôi tay nữa. Những ngày tháng qua tôi đã thực sự quên mất
vợ mình rồi.
- Em muốn hôm nay mình đi đâu chơi không?
- Muốn! Muốn chứ! Lâu lắm rồi anh chẳng đưa em đi đâu cả.
- Ừ vậy hôm nay anh sẽ dành cả ngày cho em.