VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 143

- không! - Cô ấy không nói lời nào, lặng lẽ đi thu dọn mâm bát. - Tôi ăn no
lắm rồi. - không hiểu sao tôi thấy mình cần phải nói thêm câu đó!
Sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy, bước xuống nhà tôi đã thấy mẹ tôi ngồi
bàn chờ tôi sẵn.
- Mẹ chờ con?
- Vâng, chờ anh!
- Có chuyện gì vậy mẹ!
- Anh càng ngày càng giỏi! Được phục hồi chức vụ mà không thèm báo lấy
cho gia đình một tiếng, tối cũng không về ăn cơm. Anh có biết mẹ con tôi
phải chuẩn bị đồ ăn chúc mừng anh mất bao nhiêu công sức không? Tôi
bảo nó, mang thai thì ăn trước đi nhưng nó nhất quyết chờ chồng về. Tôi
bảo nó mệt thì vào phòng nghỉ đi, nó cũng nhất quyết ngồi chờ anh về bằng
được. Anh thử nghĩ xem, anh làm con, làm chồng thế được không?
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm với chức vụ được trả về. Trưởng
phòng. Cái chức vụ tôi đã bị mất một phần vì tính nông nổi của tôi nhưng
nguyên do lại là do cô vợ của mình.
"- Được, nói rõ chứ gì. Vì sao anh bị giáng chức hả?
- Vâng! Anh nói đi!
- Vì cái tính ngông cuồng và nông nổi khi không thể chịu đựng được cảnh
vợ mình như một con gái điếm trên sàn mà kéo về bỏ mặc cái hợp đồng
quan trọng của công ty. Thế đó!
- Anh nói gì cơ! Gái điếm?"
Không hiểu sao chúng lại hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một như thế. Tôi đã
nói vợ mình thế sao? Chính tôi, chính tôi đã là kẻ khơi mào lên tất cả, đã
châm lên cái ngọn lửa dữ dội luôn âm ỉ cháy trong lòng cô vợ. Nhưng... có
phải vì thế mà cô ấy có quyền phản bội tôi? Tôi luôn tin tưởng, luôn yêu
thương vợ mình, tôi... thật sự không thể chịu đựng nổi. Tôi yêu cô ấy
nhưng tình yêu trong tôi còn tồn tại cả lòng ích kỷ nữa. Ích kỷ chỉ muốn vợ
là của riêng mình, của riêng mình mà thôi! Và cô ấy đã động đến lòng ích
kỷ của tôi. Vậy thì đừng trách sao tôi ích kỷ vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.