VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 15

ra. Đúng rồi, vị cứu tinh của tôi đây rồi!

Theo đúng sự hướng dẫn và giải pháp cậu Đức đề ra, tôi sau bao nhiêu lần
hít khí trời, lấy dũng khí mới dám cầm máy ấn số gọi. Đầu dây bên kia một
giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu:
- Alo, tôi Thanh Trúc xin nghe.
- Tôi… tôi Hoàng Thiên Lâm đây.
- À, là anh Lâm sao? Anh gọi cho em có chuyện gì không?
- À, cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là tôi muốn mời cô đi ăn
trưa thôi. Cô có rảnh không?
- Vâng, thế cũng được! – Tôi cúp máy mà lòng sung sướng không gì diễn tả
nổi. Toát cả mồ hôi hột và đúng là trời còn thương tôi không bị cô ấy từ
chối. Nếu mà bị từ chối ngay từ lần đầu này có lẽ tôi sẽ tụt hết cả dũng khí
và chẳng bao giờ dám tiếp tục sự nghiệp tán đổ cô ấy mất.
12h trưa tôi hẹn cô ấy ở nhà hàng Pháp. Tôi đến sớm hơn cả giờ hẹn, có
lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi sợ nếu đến muộn thì mình quả là chẳng lịch sự tẹo
nào thôi thì cứ đến sớm trước cô ấy vậy. Tôi ngồi chờ mà cảm giác cứ nâng
nâng khó tả. Tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh thật đẹp. Rằng tôi và cô ấy
sẽ cùng thưởng thức những món ăn Pháp thật tuyệt. Và cô ấy sẽ thật dịu
dàng gắp thức ăn và bón cho tôi. Tôi nhớ mang máng hình như phim Hàn
Quốc thường thế. Nhưng sự thật thì lại đau lòng, cô ấy đi cùng em gái của
mình. Ôi lạy Chúa tôi, giấc mộng của tôi tiêu tan và kế hoạch cưa đổ người
đẹp của tôi bữa nay bước đầu đi đến phá sản.

Chương 6
Kẻ phá đám thật sự!

- Dạ chào chú ạ! – Con bé đáng ghét cười toe toét như để trêu ngươi tôi.
- Xin lỗi anh, hôm nay tan học Thanh Mai muốn đi ăn cơm hàng nên em rủ
nó đi cùng, không biết anh có thấy phiền không? - Tất nhiên là phiền rồi!
Tôi gần như chỉ muốn hét lên điều đó. Nhưng không, trước người đẹp làm
sao tôi dám nói điều đó chứ. Tôi cố tỏ ra vui vẻ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.