VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 160

Những lời cô mắng cứ nhỉ chỉ vào tôi vậy. Đã bao tháng nay, cũng hơn 9
tháng rồi, tôi xa lánh, lạnh nhạt, hắt hủi vợ. Đã hơn 9 tháng rồi, tôi chẳng
một cử chỉ yêu thương vợ. Đã hơn 9 tháng rồi tôi quên mất bổn phận làm
chồng!
Hôm nay là tròn tháng bé Dương. Mẹ tôi làm mấy mâm cơm mời họ hàng
và bạn bè vợ chồng tôi đến dự lễ đầy tháng bé. Mọi người đến dự đông đủ
lắm. Ai cũng cho quà lẫn mừng tiền cho bé Dương. Cậu Đức là ghê nhất,
đến từ rất sớm, mang hẳn một cái xe đẩy to đoành phải trẻ mấy tháng mới
dùng được. Bé Hy – Un thì nằng nặc bắt mẹ Thanh Trúc đưa đến ngủ từ tối
hôm trước với em Lệ Dương.
- Con đến sớm thế em bé đòi quà thì con làm thế nào? – Thanh Trúc hỏi
khó con.
- Dạ, con tặng em con búp bê này. – Bé Hy – Un giơ ra con búp bê mà ba
mới mua cho.
- Nhưng em bé chưa biết chơi búp bê.
- Thì con giữ hộ, khi nào em lớn con đưa cho em! - Thế là cả nhà lại được
cười những trận cười vỡ bụng vì bé Hy – Un.
Mọi người đến, ai cũng đòi bế em bé.
- Ôi choa, cái miệng giống mẹ quá! Da trắng giống mẹ nữa. Nhưng nhìn
giống bố hơn.
- Ôi giống bố quá!
- Mắt giống bố chưa này!
-…
Tôi nghe thấy không ít những lời khen đó. Và tất nhiên tôi chỉ biết cười trừ.
Thiết nghĩ nếu Huy mới là chồng vợ tôi thì chắc những lời này lại được
dành cho cậu ta ngay. Phải rồi, khi người ta tin tưởng một điều gì thì người
ta sẽ thấy đúng như vậy. Tôi không nhớ đã đọc điều này ở cuốn sách nào
nữa.
Bữa tiệc đầy tháng kết thúc với bao tràng cười và những trận cụng rượu
mệt lử. Tôi leo lên giường ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh.
- Anh tỉnh rồi à?
- Ừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.