Nguyễn Bích Hồng
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Chương cuối
Gấp cuốn nhật ký lại. Tôi không biết là nước mắt mình đã chảy ra từ bao
giờ. Chưa bao giờ tôi nghĩ vợ tôi, cô ấy lại phải chịu những nỗi đau lớn thế
này. Hoá ra những tháng ngày qua cả hai chúng tôi đều phải sống trong sự
dằn vặt, trong những nỗi đau mà cả hai tự tạo ra cho nhau. Sự cố chấp và
nỗi tuyệt vọng đã che lấp hết tình yêu của chúng tôi!
“- Chồng ơi! Vợ yêu chồng lắm!
- Chồng cũng vậy!
- Nếu có một ngày vợ mắc sai lầm chồng có tha thứ cho vợ không?
- Sao tự dưng lại hỏi vậy?
- Hì, chỉ là nếu thôi mà!
- Thế nếu chồng?
- Vợ sẽ giết!
- Sao vợ đểu thế?
- Chồng chỉ được là của riêng vợ thôi biết chưa!
- Vợ cũng vậy đó!
- Ừ!”
Vợ ơi! Anh cũng muốn em là của riêng anh lắm! Nhưng giờ thì… Liệu anh
có thể sống mà chấp nhận được em đã từng không phải của riêng anh và
liệu anh cũng có thể chấp nhận đứa con không phải là máu mủ của mình?
Em có biết anh đau nhất là điều đó không? Anh có thể vẫn mãi yêu em
nhưng liệu anh có thể yêu bé Lệ Dương như chính con đẻ của mình không?
Điều đó thật khó và anh sợ mình không làm nổi!
“- Thanh Mai này! Đừng buồn nhá!
- Dạ?
- Anh không bao giờ bỏ rơi em đâu! không bao giờ để em còn phải sợ sự cô
đơn nữa. Với anh em rất quan trọng. Thiếu em anh không thể sống được!
Em không phải là đồ bỏ đi biết chưa!