VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 30

bạn. Thấy chú nhắn đến cứ tưởng chú nhắn cho cháu cơ. Chết rồi, thế
không phải là chị Thanh Trúc thì chú không đưa cháu đi được sao? – Con
nhỏ đúng là kẻ đếu nhất mà tôi từng biết! Nó chơi khăm tôi giờ trước mặt
“mẹ vợ” chả lẽ tôi lại từ chối. Tôi cố mỉm cười.
- Tất nhiên là không rồi. Ngay bây giờ đã sẵn sàng hộ tống quý cô! – Tôi
cười mà cái mặt như sắp khóc. May thay tôi biết, đằng sau bà Thanh đang
có vẻ hài lòng lắm. Ít ra thì điều đó cũng an ủi được tôi phần nào.

Tôi đưa con nhỏ tới siêu thị mua sắm. Con bé từ lúc lên xe đến giờ im
lặng đến dễ sợ. Chỉ tựa đầu lên kính xe mà ngắm cảnh đường phố. không
hiểu sao lần nào tôi chở nó bằng ô tô cũng thấy nó như thế. Những lúc nó
sôi động và phá phách đến ghê gớm nhưng có nhiều lúc nó lại im lặng và
ngoan ngoãn quá. Nhưng vừa mới xuống xe bước vào siêu thị nó đã trở lại
như bình thường. Nó tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Hết ngó hàng này lại
đến hàng khác khiến tôi chóng cả mặt.

Lúc này tôi mới để ý, có rất nhiều thằng con trai trẻ để ý nó. Ừ thì công
nhận, nhìn con bé tôi cũng thấy nó khá hồn nhiên và… thì cũng đẹp. Nhưng
cái nét đẹp khác chị và mẹ gần như là hoàn toàn. Nó đẹp theo kiểu rất tự
nhiên, trẻ con và có cái gì đấy căng đầy nhựa sống nhưng hoang dã quá.
Trong khi mẹ và chị thì đẹp theo kiểu quý phải và kiêu sa – cái đẹp mà mẹ
tôi rất thích. Trong đó có cả tôi thì phải.

Đang suy nghĩ chợt tôi giật mình bởi tiếng con bé.
- Chú! Cháu muốn mua đồ.
- Ừ thì cô bé thích cái gì thì cứ mua cái đấy.
- Chú trả tiền hả?
- Ừ!
- Hì! Vậy cháu không khách sao đâu đấy! – Nói rồi nó kéo tay tôi đi như
bay về phía mấy cửa hàng bán đồ “WOMEN”. Mặt tôi nóng đỏ vì có những
ánh mắt của cả nhân viên lẫn khách hàng toàn là nữ thôi cứ nhìn tôi một
cách săm soi thực sự. Con bé thì vẫn hồn nhiên lôi ra một đống chọn chọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.