VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 42

máy.

Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trễ. Tại cả đêm tôi mất ngủ mà. Tôi
ngồi vào bàn làm việc và uống cốc cà phê cậu Đức mang cho như cố để
làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. Thật tệ hại, tôi đã lầm khi quyết định
nhận lời đề nghị làm người yêu giả của con bé Thanh Mai dù kết quả có
vượt cả sự mong đợi của chúng tôi. Với ý nghĩ đó tôi lại thần người ra như
một kẻ ngớ ngẩn trên bàn làm việc dù chuông điên thoại tôi đang la hát inh
ỏi.
- Anh Lâm! – Tôi giật mình trở lại thực tế bởi tiếng cậu Đức đang ở cửa
phòng. - Điện thoại kỳa? Anh sao thế? – Tôi vội mở máy nhưng máy đã
báo “1 cuộc gọi nhỡ” - Số của con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần thì
cậu Đức đã tiến tới. – Sếp sao vậy? Mệt ạ?
- À không! Tôi… tôi…
- Sếp hôm nay kỳ quá! Đi làm muộn. Đến công ty thì cứ như người mất
hồn. Sếp đang suy nghĩ gì vậy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?
- Cậu nói linh tinh gì vậy?
- Vậy tóm lại là sếp nào sao? Nói em nghe xem em giúp gì được không?
- Thôi khỏi, cậu ra ngoài để tôi yên một chút. Tôi cần nghỉ ngơi.
- Vâng, đành vậy. Có gì sếp cứ nói với em. Thôi em ra đây.

Cậu Đức bỏ ra ngoài để cho tôi có một khoảng riêng nghỉ ngơi. Tôi
không nghĩ mọi chuyện lại tệ hại đến thế này. Tại sao tôi cứ có cảm giác tội
lỗi vậy. Điên thật. Nhìn điện thoại tôi lại nhớ ra con nhỏ gọi cho tôi có
chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gọi lại cho nó không? không biết nó có giận tôi
không? Đúng là điên thật. Tôi giật bắn mình bởi tiếng chuông điện thoại
chợt vang.
- Alo, chú… đây!
- Tí về chú cháu mình gặp nhau ở quán “Khoảng lặng” được không ạ?
- Hả?... À ừ, được!
- Vậy nhé, cháu cúp máy đây.
Con bé nó đòi gặp tôi làm gì nhỉ? Trời đúng là mọi thứ đang rối hết cả lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.