VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 43

rồi. Đau đầu quá!
Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến
gặp. Chắc là tan học cái nó rẽ vào đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện
với tôi. không hiểu sao tôi lại mất tự nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt
ra là:
- Chú… chú… Hôm qua… cháu đi học về lâu chưa?
Con bé phì cười, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!
- Hôm qua chủ nhật mà chú! - Rồi nó lại cười làm mặt tôi càng đỏ hơn. Tôi
từ trước đến giờ luôn là một người lãnh đạo có uy trước đám nhân viên, tôi
luôn có tiếng nói trước mọi người, ấy thế mà kể từ hồi gặp con nhỏ đến giờ
tôi luôn bị nó dồn vào thế dở khóc dở cười, khốn đốn và khổ sở. Đấy, ngay
cả đến việc ăn nói cũng ấp úng và thật ngớ ngẩn để cho một đứa nhóc nó
cũng cười mình được. Như nhận ra thái độ không mấy vui vẻ gì của tôi, nó
không cười nữa và cố tỏ ra thật nghiêm túc. Con nhỏ có bao giờ nghiêm túc
được đâu!
- Hì – Nó cười! Đấy tôi nói có sai đâu, vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, mặt giả
bộ nghiêm trang lắm mà chưa được vài giây đã nhe răng rồi! – Chú có vẻ
bất ổn nhỉ?
- Gì?
- Thì đó ạ! Từ lúc đến tới giờ trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó
chợt hắng giọng. – Thôi cháu vào chủ đề chính đây! Bữa nay cháu mời à
không chú mời nhé! – Nó lại cười. – Cháu hông có mang tiền!
- Ừ! Cái đó cháu không phải lo. Có gì thì nói đi!
- Hì, dạ! - Trời! Sao ngoan đột xuất vậy? - Trước tiên là cháu muốn cảm ơn
chú! Nhờ có chú mà cháu hết buồn rồi!
- Hả?
- Nói thật là chuyện chia tay với anh Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ
hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện này mà con nhỏ hay buồn thế. Trẻ con
bây giờ tệ thật, yêu đương sớm nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu nói
không đấy!
- À có có chứ!
- Hì, còn việc này quan trọng hơn, ý nghĩa với chú lắm đó!... Sao chú mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.