không tin: “Tuổi trẻ tài cao!” - bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng
tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi “nhất quỷ, nhì ma” cho “học trò” mới
đúng!
Chúng tôi đang vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị
của con bé thì chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười
trên môi chúng tôi tắt lịm luôn.
Chương 17:
Kẻ thất bại.
Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến
vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy.
Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm được ra câu trả
lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.
- Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ.
Nhưng tôi không muốn, tôi không dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm!
Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm
chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa
xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.
Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì
Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận.
- Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như
thế à?
- Thanh Mai!
- Đây là ngài Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình
nhân của chị thì đúng hơn!
- Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Em nói không đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị
tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?
“Bốp” - Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt,
hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.