Nguyễn Bích Hồng
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Phần V
Chương 18
Chú yêu cháu mất rồi!
Một tuần nay tôi không liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai
nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu
nói ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý
tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng
trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi không hề để nó ảnh hưởng tới
việc ở công ty.
Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì
chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh
Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi không liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo
cho cô bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một
cái tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào
cũng vậy, tôi không đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó
vô hình lắm mà tôi cũng không biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô
bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật bại
như tôi, và tôi sợ… gặp rồi tôi không biết phải nói gì với cô bé nữa. Nhưng
trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh
mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh của cô bé,
nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ
lắm!
Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy
gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé không nhấc máy, tôi quyết
định gửi tin nhắn.
- “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn