VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 76

Nguyễn Bích Hồng

Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!

Phần VII

Chương 29:
Mít ướt!

Tôi leo lên giường giả như không hay biết chuyện gì và vẫn còn chìm
trong giấc ngủ. Đúng như tôi đoán, mẹ tôi cho Thanh Mai lên phòng thăm
tôi. Bàn tay mảnh dẻ của cô ấy khẽ đặt lên trên má tôi rồi lướt nhẹ khắp
mặt. Cứ như là cô ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm trọn chúng vậy. Bàn tay
cô ấy dừng lại trên đôi môi tôi. Đôi môi khô, nhạt phếch của một kẻ ốm
yếu. Lại một lần nữa tôi cảm nhận được cái bỏng rát trên má mình bởi giọt
nước mắt nóng hổi của người con gái tôi yêu. Thanh Mai đưa hai tay nắm
chặt lấy bàn tay của tôi. Cái siết như trao hết yêu thương và nỗi nhớ mong
của cô ấy. Tôi thấy mình như được tiêm hàng vạn những liều thuốc tăng
cường sinh lực. Mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi vùng dậy, ôm
choàng lấy Thanh Mai trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Cái ôm riết như
không đủ cho bao nỗi đau khổ và nhớ mong những ngày qua. Cái ôm như
muốn giữ chặt người mình yêu, không để phải xa nhau một lần nữa. Cái ôm
như lấp đầy và chữa lành mọi vết thương đau nhói trong lòng và trong hai
con tim đang yêu.

Trong khi chúng tôi ở bên nhau thì không biết mẹ tôi đã đi đâu. Đến
tận trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo, tôi biết bà
vui lắm nhưng vì có Thanh Mai nên bà tỏ ra bình thản như không.
- Thanh Mai bữa nay ăn cơm ở đây.
- Dạ?
- Sao vậy?
- Dạ! Cháu… cháu…
- Tôi đã nói với bà Thanh rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.