đình như ngày hôm nay.
Năm người ngồi trong phòng khách. Tôi và Thanh Mai là căng thẳng hơn
cả. Mẹ tôi nhìn tôi và Thanh Mai rồi bảo:
- Hôm qua, mẹ và bà Thanh đã nói chuyện với nhau. Thật sự mà nói cả mẹ
và bà Thanh đều không bằng lòng với việc làm của hai con. Các con thật
thiếu suy nghĩ và quá nông nổi. Các con đã phạm một sai lầm mà hai mẹ
không thể chấp nhận. Hai con đã làm cho mọi người quá mệt mỏi và thất
vọng. Mẹ luôn tự hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện này mẹ thật sự thấy
buồn. - Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình đã sai, quyết định này
của tôi và Thanh Mai thật sự đã đi quá xa và chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng
là nó quá nông nổi. Nhưng tôi không thể trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách,
một thằng đàn ông đã trưởng thành, đã 30 tuổi đầu lại có thể chấp nhận và
đồng tình với kế sách chẳng mấy hay ho này của cô người yêu chưa học hết
THPT. Nhưng chúng tôi thực sự yêu nhau! Người ta vẫn nói khi người ta
yêu người ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp nhận tất cả vì
tình yêu đích thực của mình.
- Giờ có nói thêm gì thì cũng đã muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì cái
mang. – Bà Thanh thở dài. - Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt cả, nhưng
nếu hai con đã quyết định đến với nhau, mẹ và bác Kim không can thiệp gì.
Chỉ có điều, các con phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống gia đình
có nhiều điều không dễ dàng như các con nghĩ. Nhất là giờ các con sắp làm
cha làm mẹ. Các con phải biết bảo ban nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ
chồng, cũng như cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái.
– Bà Thanh quay sang tôi. - Cậu Lâm thì không nói làm gì. Cậu đã có sự
nghiệp nhất định. Nhưng còn con Thanh Mai nhà tôi, nó thì học hành
không tốt, nghề nghiệp thì chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cậu và
cũng cho cả bà Kim nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu quả quá lớn, và cũng
chính hai con muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ
cũng mong hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn nữa.
Tôi và Thanh Mai lặng im không nói gì cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ để
chúng tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng chúng tôi