VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 82

Un đáng yêu.
- Thế ba Chan có hay đưa con đi chơi không?
- Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng cô Trúc hay đưa con đi công viên
nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà Thanh nhìn
Thanh Trúc, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm của cô con gái
với con ông tổng giám đốc lại nhiều như vậy. Thanh Trúc chỉ biết khẽ cười
gượng gạo.
- Thế chắc Hy – Un quý cô Thanh Trúc lắm nhỉ? – Thanh Mai vừa lên tiếng
con bé đã gật đầu lia lịa.
- Dạ Hy - Un yêu cô Thanh Trúc lắm! Ba Chan cũng yêu cô Thanh Trúc. –
Bà Thanh giật mình xuýt rơi đũa. – Ba con khen cô Thanh Trúc vừa xinh
đẹp lại vừa giỏi giang. Ba bảo sau này nếu con ngoan và học giỏi con cũng
giống cô Trúc! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như một thiên thần. Và hình
như cũng có một nụ cười nở trên môi bà Thanh.

Chương 32:
Điều kỳ diệu!

Một tuần không phải là một con số lớn nhưng cũng không quá nhỏ để làm
nên một điều kỳ diệu. Tôi đã nghĩ như thế khi cô bé Hy – Un đến ở nhà mẹ
vợ tôi. Trong suốt một tuần này, con bé vẫn đến trường đi học, và sinh hoạt
bình thường cùng với 3 mẹ con bà Thanh. Thanh Trúc thì bận đi làm,
Thanh Mai thì phải đi học, và tất nhiên việc chăm sóc, đưa đón con bé bà
Thanh phải kiêm cả.
Sáng nào, bà Thanh cũng cứ đi tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy – Un
dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa bé đến
trường. Con bé có vẻ quý bà Thanh lắm, có khi nó quấn quýt bên bà Thanh
còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai. Thanh Mai lúc nào cũng
than vãn: “Nó ngủ trưa dậy, không thấy mẹ em đâu là y như rằng nó hỏi
suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu vậy dì? Nào là bà đi bao giờ
về!...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.