khôngbùng nổ, là vì sợ làmcôsợ,hiệntạiđãnhịnkhôngđược,hắnép mặt
nàng quay lại, bóp bả vai lay động chất vấn: “Tại saokhônggọi người đón?
Hả? Vì saokhônggọi điện thoại cho tôi?”côcó biết haykhôngbản thân có thể
hấp dẫn bao nhiêu người muốn phạm tội?
Cố Hàm Sương giật mình, cả người vẫn cứ xụi lơ, giống nhưmộtcon
rối gỗ, tùy ý chohắnđùa nghịch.
Lục Văn Tinh trong cơn giận dữ hỏi: “Nhàcôkhôngmua nổi xe sao?
Hả? Ai chocôlá gan hơn nửa đêmđikêu xe taxi? Tôi hỏicôvì saokhônggọi
điện thoại cho tôi?”
Trương Thần Phía trước nhìnkhôngnổi: “anh. Thôi bỏđi. Về nhà từ
từnói.côấyđangsợ hãi.”
Cố Hàm Sương đột nhiên mở miệngnóitrongsựnghẹn ngào,âmthanh có
chút mấtkhôngchế mà run rấy: “Cố Mẫn, Cố Mẫn đem theo tài xếđirồi, tôi
tìmkhôngthấy đường……”
Ánh mắt Lục Văn Tinh trở nênâmtrầm, ôm chặtcôvào trong ngực.
Hai người phía trước liếc nhau, dùđãsớm nghe người
tanóicôấykhôngđược coi trọng, nhưngkhôngnghĩ lại đến mức độ này.
Ba ngườiđiđến chung cư của Lục Văn Tinh.
Lục Văn Tinh ômcôtrực tiếp trở về phòng. Bác sĩ gia đìnhđãchờ lâu,
làm kiểm tra toàn thân cho Cố Hàm Sương.
“Chỉ có trầy damộtchút, móng tay ở ngón giữa của tay phải bị bong
ra.” Bác sĩ dừngmộtchút: “khôngcó dấu hiệuđãbị xâm phạm, trong khoảng
thời gian này nên nghỉ ngơi, nhất định phải chú ý đến tinh thần người bệnh.
Tốt nhấtđiđến bác sĩ tâm lý để kiểm tra.”