Cho dù là như vậy nhưng sau buổi tối hôm đó,côcũng chưa từng viết
lại.côcòn… viết tiếp được sao?
Hôm nay Lục Văn Tinh tan làm về sớm, Cố Hàm Sương nghe được
tiếng mở cửa chạy đến nghênh tiếphắn.
Con ngươi Lục Văn Tinh quét quađãthấy đượctrênsô phamộtđống
sách,hắncầm lấymộtchồng giấy ởtrêncùng “Kịch bản sao?
Cố Hàm Sương gật đầu.
Đầu óchắnxoay chuyểnmộtcáiđãnghĩ đến chuyện gì xảy ra “Vẫn muốn
viêt sao?”
Động tác của Cố Hàm Sương dừng lại, sau đó lắc đầumộtcái
“khôngviết nữa.”
khôngphảikhôngviết mà làkhôngmuốn viết.”
Lục Văn Tinh biếtcôsuy nghĩ gì, nhìn tờ bìa, tờ bị bên cạnh bị chủ
nhân lấy ra vô ý thức làm nhăn,khôngkhỏinhẹnhàng thở dài “khôngvui
sao?”
thậtrakhôngcần hỏi, hai ngày này nhìncônhưđangrất bình tĩnh cũng có
thể cườinóivớihắnnhưng nụ cười kia chỉ là nhìn dịu dàng cũngkhôngcòn
long lanh như trước,côấy vẫnđangcòn sợ hãi.
Cố Hàm Sương lạikhôngthừa nhận “không.”
Lục Văn Tinh đột nhiên đưa tay ra, Cố Hàm Sương còn chưa kịp phản
ứngđãbị cơn ngứa bên hông làm chokhôngđứng vững mà ngã vào ghế sa
lon.
“Ha ha,anhLục,anhlàm gì vậy? Mau dừng tay… ha ha ha.”