Nâng mắt lên nhìn thấy cái cổ Lục Văn Tinh gần trong gang tấc, lúc
này cómộtcục nhô rarõràng, thần xui quỷ khiến lại đưa tay ra vuốt lên.
Cả người Lục Văn Tinh run lên, vội vã nắm lấy bàn tayđanglàm loan,
đặt ở bên miệng hônmộtcái “Hàm Sương, đừng trêu chọcanh.”
Lúc này Cố Hàm Sương mới hoàn hồn nhận ra bản thânđanglàm gì,
mặt đỏ bừng lên, vội vàng rút tay lại.cô,côđanglàm gì thế này?
“Em vẫn còn đồ chưa thu xếp, emđixemmộtchút.”côbình tĩnh đứng
dậy, bình tĩnhđivào phòng ngủ.
Nếu nhưkhôngnhìn vào hai gò máđangđỏ bừng, tay chân cùng
bênthìđúng là vô cùng bình tĩnh.
Lục Văn Tinh ở sau lưngcôbật cười.
***
Ngày hôm sau Lục Văn Tinhđilàm. Lần thứ hai Cố Hàm Sương lấy
kịch bản ra, đọc tiếp từng câu từng chữ, những thứ này đều là tâm huyết
củacô, từng làm chocôvui vẻ như vậy.
cônhắm mắt lại, lần đầu tiên bắt đầu nhớ nhungmộtngười,mộttương lai
muốn trải qua cùngmộtngười.
côngồi ở trước bàn trầm ngâm, từ từ tìm lại hứng thú, cuối cùng cũng
có thể viết lại lần thứ hai.