VỢ TÔI LÀ QUÝ NỮ CỔ ĐẠI - Trang 134

Cố Mẫn sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu được lờinóicủacôlà có ý gì,

lập tức khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.

cô……côcó ý gì? Chẳng lẽcôtađãbiết? Tại sao có thể……

Trong nháy mắtcôta liền thấy chột dạ, sau đó lại là thẹn quá hóa giận:

“cônóicái gì……”

Tiếng mắng chửi người đột nhiên im bặt, bởi vì Cố Hàm Sương bỗng

nhiên tiếp cận,mộtbàn tay hung hăng nắm lấy cổ áo, chóp mũi giống như
muốn để ởtrênmặt.

“khôngcần có ý đồ khiêu khích tôi Cố Mẫn, bằngkhôngtôikhôngthể

đảm bảo lần saucôcòn có may mắn như vậy haykhông…… Ta có thể ra tay
vớicôhaykhông.”

Cố Mẫn chưa bao giờ bị khuất nhục như thế này,cômuốnnóichuyện,

muốn chửi ầm lên, muốn mang gương mặt hung hăng kia kéo trở về.

Nhưng lại pháthiệnmình mấtđiâmthanh, thân thểkhôngchịu theo khống

chế, đại não cũng trống rỗng, tất cả sau cùng chỉ còn lại nước mắt trong
trẻo trong đôi mắt.

Cố Hàm Sương nhìn chằm chằmcôta, dần dần thu hồi khí chất sắc

bén,côbuông ra tay, kéo hành lý lên lầu, chỉ để lại đối phươngđangmộtmình
ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Khoảnh khắc bị kẻ bắt cóc kia đè ởtrênmặt đất,côchỉ nghĩ tới nếu có

thể tồn tại khả năng trở về, nhất định phải cùng Cố Mẫn chết chung.

Nhưng màhiệntạicôcũngkhôngcó chịu bất kỳ tổn thương nào,

Lụcanhlàmcôkhôngcần phải oán hận……côkhôngoán hận chính mình,
cũng buông tha cho Cố Mẫn…… Phúc đến lần này, chỉ nguyện từ nay về
sau ai cũng được yên ổn,khônggặpsựtình nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.