VÕ TRƯỜNG TOẢN - Trang 32

cảnh ấy sẽ mãi mãi « Sừng sựng muôn năm cũng để dành » cho con Hồng
cháu Lạc tự hào đất nước chẳng thiếu chi nơi danh thắng và do đấy sẽ nảy-
nở vô số trang tài-hoa văn-nhã biết trọng nền văn-hóa cao, sáng, đẹp :

« Mười cảnh Hà-tiên rất hữu tình,
Non non nước nước gẫm nên xinh.
Đông-hồ, Lộc-trĩ luôn dòng chảy,
Nam-phố, Lư-khê một mạch xanh.
Tiêu-tự, Giang-thành chuông trống ỏi,
Châu-nham, Kim-dự cá chim doanh.
Bình-sơn, Thạch động là rường cột,
Sừng sựng muôn năm cũng để dành ».

29

Nhóm Chiêu-anh-các kể rất đông-đảo. Ông Tao-đàn nguyên-súy Mạc

thiên Tích riêng tuyển chọn được 18 người ưng ý nhất, gọi là « thập-bát
anh », để cùng nhau xướng họa văn-chương và luận-đàm thao-lược. Thành
ra Chiêu-anh-các bấy giờ vừa là một văn-miếu thờ đức Khổng-tử, vừa là
một chốn thi-đàn mà cũng vừa là nơi hổ-trướng.

Cái quang-cảnh binh-nhung quân-ngũ ở Hà-tiên lúc nọ như thế nào,

ngày nay xem một đoạn thơ của họ Mạc thì rõ :

« …Ghê thay một thú tân cao,
Quan-âm nghiêm-nghị thu hào dễ qua.
Yên nước nhà phải gài then chốt,
Dự phòng khi nhảy-nhót binh-đao.
Đêm hằng canh trống truyền lao,
Miễn an đất chúa, quản nào thân tôi… »

Cho nên việc biên-phòng mới có được cái cảnh-tượng :

« Càng khuya càng nhặt máy binh,
Giao nghe rỡn gáy chuột rình nép hơi ».

Cả việc hàn-mặc lẫn binh-nhung đều được chăm-nom chu-đáo, nhờ thế

mà nhân-dân trong trấn đã được ở yên vui nghiệp, mỹ-tục thuần-phong rực-
rỡ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.