VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 11

tâm liệt phế, hắn vội vàng kêu lên: “ Nhẹ chút nhẹ chút, ngài mau buông
tay, cánh tay ta gãy bây giờ. Kháo, muốn giết người đoạt của hay sao a?”

“ Nói mau, ngươi làm sao mà biết?” Lão nhân đột nhiên trở nên nghiêm

túc, hai tay vẫn không buông ra, vẫn đang như gọng kìm nắm chặt cánh tay
Tiểu Khai, xem giống như đang dùng lực bức cung.

“ Trực giác, trực giác a…” Tiểu Khai kêu lên: “ Ta thề, chỉ là trùng hợp

thôi !”

Lão nhân nhất thời sửng sốt, cứ đứng ngây ra suốt ba phút.

Lão chẳng những sửng sốt, hơn nữa trong miệng bắt đầu thì thào tự nói:

“ Ý trời…ý trời a…chẳng lẽ thật sự muốn đem sách cho hắn… Vô Tự
Thiên Thư a…đại kiếp ngàn năm..bí mật phi thăng…”

Nhìn lão như đang phải làm ra một lựa chọn thật gian nan, gương mặt

nhất thời âm trầm, đôi chân mày giãn ra, gương mặt toát lên vẻ quái dị,
thêm thần sắc kỳ lạ, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn vô cùng. Tiểu Khai ở một bên
nhìn thấy, chỉ cảm nhận trái tim mình nhảy dựng lên bình bịch.

“ Uy..uy..ta nói…” Tiểu Khai cẩn thận đẩy bàn tay đen đúa của lão,

nhưng vẫn bất động: “ Lão nhân ngài rốt cuộc muốn thế nào a? Ta mua…ta
mua được rồi chứ?” Vẻ mặt hắn đau khổ mò vào trong túi, sờ cả nửa ngày
cuối cùng lấy ra tiền mặt: “ Tiền bối, lão tiền bối, lão tiền bối tôn kính a,
đây là một tháng tiền sinh hoạt của ta đó, hôm nay ta đưa nó cho ngài, võ
lâm bí tịch này ta cũng không cần, hòa bình thế giới ta cũng không bảo hộ
gì hết, ngài để cho ta đi thôi, thêm mười phút nữa đi phải tới chỗ làm. Nếu
ta tới trễ, quản lý khẳng định sẽ làm cho ta rất thê thảm đó.”

“ Ngươi cho ta một trăm đồng này?” Thần sắc của lão nhân cực kỳ cổ

quái.

“ Đúng vậy, ngài hài lòng chưa?” Tiểu Khai rầu rĩ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.