VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 130

qua gò má Tiểu Khai, quấn quýt, mát lạnh, tình cảnh này, Tiểu Khai lập tức
đã như say.

“ Ngốc tử, anh một chút cũng không tin tưởng tôi, anh nghĩ rằng tôi lại

là cô gái như vậy hay sao?”

“ Ngốc tử, anh nghĩ rằng tôi có thể từ chối anh hay sao chứ?”

“ ….”

“ Ngốc tử, anh cũng biết đó, trong nhà tôi thật sự xảy ra chuyện, căn bản

là không có buổi tiệc sinh nhật nào cả.”

“…”

“ Ngốc tử a, anh vốn không biết là tôi lén chạy đến, phải mạo hiểm biết

bao nhiêu sợ anh trách tôi, hiểu lầm tôi, nổi giận với tôi.”

“ Tôi..” Tiểu Khai rốt cuộc nói không ra một câu nào, chỉ đưa tay ra, đã

ôm lấy cô gái như một vầng trăng đêm rơi xuống vào sát trong lòng ngực
mình, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, thân thể mềm mại nhu nhược, Tiểu
Trúc tựa như một con thỏ con bị sợ hãi, ở trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng
run rẩy, nhất thời vô hạn thương tiếc dâng lên trong lòng hắn.

Thật ra, Tiểu Trúc ngồi lại trong phòng hắn chỉ vài phút là lại vội vã đi

về nhưng tâm tình hiện tại của Tiểu Khai so sánh với vừa rồi đúng là hai
bầu trời hoàn toàn khác biệt.

Hắn nhẹ nhàng cầm sợi tóc dài còn vương trên ghế, sợi tóc đen nhanh

mềm mại, tràn ngập hấp lực, hắn đặt lên mũi, dường như vẫn còn đậm
hương của người ngọc, hắn đem sợi tóc quấn lên tay, cũng giống như có vô
hạn sợi tơ quấn chặt ở trong lòng.

Một đêm nay, Tiểu Khai ngủ một giấc ngon nhất trong đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.