VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 133

Lời này vừa thốt ra thì gương mặt Tiểu Trúc chợt có chút trắng nhợt.

Tiểu Khai tức đến cắn răng, hơi có chút xấu hổ nhẹ nhàng đi đến bên

người Tiểu Trúc: “ Tiểu Trúc, không phải như em nghĩ vậy đâu…”

“ Anh không cần nói nữa…” Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, quay về phía Tiểu

Khai cười, nhẹ giọng nói: “ Mặc dù em không biết tại sao lại thế này, nhưng
em tin tưởng anh.”

Tiểu Khai nuốt lời nói vào bụng, trong lòng như biển sông nổi sóng, chỉ

nghe mấy câu nói đó của Tiểu Trúc, chỉ cảm thấy như mình hạnh phúc đến
muốn chết đi được, đã vô oán vô hối, nhưng ngược lại cũng không nói ra
được lời nào, chỉ nhìn Tiểu Trúc cười: “ Khi trở lại sẽ giải thích với em, anh
đi đấu với hắn trước.”

“ Ân, Tiểu Khai cố gắng lên.” Ánh mắt Tiểu Trúc sáng lên long lanh,

Tiêu Vận ở bên cạnh nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực kỳ lạ, có
điểm khó chịu, có điểm ghen ghét.

“ Ta làm sao vậy?” Tiêu Vận dùng sức cắn cắn đầu lưỡi làm cho mình

tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười: “ Đi thôi, trận đấu bắt đầu rồi.”

Tiểu Khai bước lên mũi thuyền, du thuyền chạy ra ngoài khơi, tốc độ phi

thường nhanh, đảo mắt đã thấy ra rất xa, quay đầu lại nhìn, cảng khẩu đã
chỉ còn lại rất nhỏ trong tầm mắt. Đến lúc này Trữ Nguyện mới ra lệnh cho
mấy thủy thủ dừng thuyền lại, quay đầu nói: “ Tốt lắm, nơi này rất yên tĩnh,
chúng ta so tài ở đây.”

“ Được.” Tiểu Khai đã tính trước bèn nói: “ Chúng ta trước tiên nói cho

rõ, ta tùy tiện đưa ra ba hạng mục, chỉ cần ngươi thua một thì tính ngươi
thua.”

“ Đó là đương nhiên.” Trữ Nguyện thâm tình nhìn Tiêu Vận, tràn ngập

tin tưởng nói: “ Vì Tiêu Vận tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không thua đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.