VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 14

kỹ, ta là truyền nhân thứ hai trăm bốn mươi chín của Thiên Tuyển Môn, tại
tu chân giới ta là môn chủ đại danh đỉnh đỉnh Nhị Tứ Cửu. Bây giờ, ta phải
đi rồi, chúng ta vĩnh biệt thôi.”

“ Ngất, vậy ta đây là truyền nhân thứ hai trăm năm mươi? Vậy ta là Nhị

Bách Ngũ môn chủ?” Tiểu Khai vừa nghĩ tới đó đã cảm thấy không đúng,
chợt thấy hoa mắt, lão nhân đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi,
phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn lại nhìn trên tay, quyển
sách vẫn còn đó, với những nét hoa văn kỳ quái, vẫn nhìn không ra đang
viết cái gì. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cách nào nghĩ ra lối thoát.

Hắn lấy tay cẩn thận niết thử, sách này không giống tơ không giống trúc,

vào tay bóng loáng mềm mại, hiển nhiên chất liệu cũng rất kỳ lạ dị thường,
tất cả ngưng tụ thành một khối, căn bản không nhìn thấy được một khe hở
nào.

“ Chẳng lẽ đây là kỳ ngộ trong truyền thuyết?” Tiểu Khai mơ màng

tưởng tượng: “ Nhưng ta vẫn nghĩ không ra nó có năng lực gì chứ…phi
thiên độn địa( bay lên trời chui xuống đất)? Ngự kiếm phi hành? Trữ vật thủ
trạc( vòng tay giữ vật)? Ngọc đồng giản? Hay là Luyện Khí tông pháp? Trời
ạ ! Ta phát hiện ra ta cũng chẳng nghĩ ra cái gì ! Quyển sách bại hoại này
dường như không có tác dụng gì cả a…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.