“ Đương nhiên là thật.” Trữ Nguyện vỗ vỗ lan can bên người: “ Xem, du
thuyền tốt như vậy, vì ta đã giữ gìn kỹ, giá trị là tám trăm vạn Mỹ kim, là
cực phẩm a.”
“ Đây là ngươi bức ta đó.” Tiểu Khai cắn răng nói: “ Trữ Nguyện, ngươi
có thua cũng đừng trách ta !”
“ Ai yêu, ta phải sợ sao.” Trữ Nguyện hoàn toàn không xem hắn vào
mắt: “ Nói đi, so cái gì, bổn thiếu gia sẽ phụng bồi hết.” Hắn quay đầu nhìn
Tiêu Vận liếc mắt: “ Tiêu Vận tiểu thư, ta sẽ biểu hiện thật tốt cho cô xem.”
Tiểu Khai hít sâu một hơi thật dài, nắm chặt nắm tay, vẻ mặt bi tráng
nhìn chằm chằm ánh mặt trời mới mọc lên từ phương đông, lớn tiếng nói: “
Vì chiếc du thuyền này, ta quyết định hy sinh hình tượng, ta muốn so với
ngươi, so với…so với…”
“ Rốt cuộc so với cái gì?” Tiêu Vận nóng nảy.
“ So với đi tiểu !” Tiểu Khai lớn tiếng nói.
“ Đi tiểu?” Trữ Nguyện có chút kinh ngạc.
“ Đúng, so đi tiểu !” Tiểu Khai đỏ mặt dị thường kiên định nói: “ Ngươi
dám hay không dám?”
“ Đi tiểu có cái gì mà so?” Mặt của Trữ Nguyện đã hồng lên: “ Tiểu
Khai ngươi giỏi, ngươi là tên lưu manh thúi, chính mình vô sỉ không biết
xấu hổ, còn muốn kéo ta xuống nước, ngươi có muốn bêu xấu ta thì không,
muốn ta thất thố trước mặt hai vị đại mỹ nữ, ta khẳng định làm không
được.”
Đạo Nhĩ tiên sinh miệng ha ha nở nụ cười: “ Trữ tiên sinh, việc này thật
thú vị, nếu so việc này, ta thập phần vui vẻ giúp các ngươi làm trọng tài.”