VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 166

“ Không, người này thật không đơn giản.” Trữ Nguyện trầm ngâm nói: “

Xem ra là ta đã coi thường hắn rồi.”

“ Không phải đâu ca ca, anh mà cũng cảm thấy hắn lợi hại?” Trữ Tình

dùng ánh mắt bất khả tư nghị và khó tin nhìn Trữ Nguyện: “ Anh không
thấy hắn đúng là một tên vô lại hay sao chứ?”

“ Đương nhiên không phải, theo hai phương cách quyết đấu hôm nay thì

nhìn ra được, hắn kỳ thật là một người có trí tuệ phi thường thiên phú.” Trữ
Nguyện trịnh trọng nói: “ Ta bây giờ bắt đầu hoài nghi, ngày đó hắn nói về
Ngũ Hành Khám Tham cổ pháp, có thể đúng là một môn học vấn, hơn nữa
so với phong thủy chuyển vận thuật của Trữ gia chúng ta cao minh hơn
nhiều lắm, khó trách ông nội có ý muốn đem kế hoạch giao vào trong tay
hắn.”

Trữ Tình sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc chà mạnh chân dưới đất: “ Dù sao

em cũng tuyệt đối không thích hắn đâu.”

Trữ Nguyện tựa hồ có chút thất thần, không nói gì.

Trữ Tình xuất ra cái túi nhỏ của mình, cẩn thận lấy ra một tấm ảnh chụp,

đó là một tấm ảnh đã cũ, trên ảnh chụp một tiểu nam hài vẻ mặt sáng sủa
đang mỉm cười, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, phảng phất như không được
ăn uống đầy đủ, nhưng nét cười lại chân thành ngây thơ, tràn ngập vẻ ấm áp
vô cùng.

“ Em gái, em còn không quên được hay sao?” Trữ Nguyện nhẹ nhàng

hỏi.

“ Ân, không có khả năng buông bỏ được.” Thần sắc Trữ Tình có chút

ảm đạm: “ Em đã sớm có lời thề, còn sống ngày nào, nhất định phải tìm cho
được anh ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.