VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 167

Tiểu Khai đưa Tiêu Vận đi ra đến ngoài đường thì nhận được điện thoại

của Tiểu Trúc.

Trong thanh âm của Tiểu Trúc mang theo tiếng khóc, nói: “ Tiểu Khai,

em rất sợ hãi, anh có thể tới đây giúp em không?”

Tiểu Khai lại càng hoảng sợ: “ Em làm sao vậy?”

“ Mẹ của em sắp không được rồi.” Tiểu Trúc khóc ròng nói: “ Vốn vẫn

đang khỏe lắm mà, mấy ngày nay lại không được nữa, vô luận thế nào cũng
tìm không ra nguyên nhân, còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, em
cảm thấy rất cô đơn, rất sợ hãi.”

“ Em đừng sợ.” Tiểu Khai luống cuống: “ Em ở đâu? Anh sẽ đến tìm

em.”

“ Em ở nhà.” Tiểu Trúc nói: “ Em sẽ kêu lái xe đến đón anh.”

Tiêu Vận vẫn đang ngóng lỗ tai lên nghe, nghe đến đó lập tức chen vào:

“ Ngươi hỏi cô ấy ở chỗ nào, ta đưa ngươi đi là được.”

Tiểu Khai gật gật đầu: “ Cảm ơn ngươi, Vận tỷ.” Một tiếng “ Vận tỷ”

này thật ra gọi được rất tự nhiên, cực kỳ thuận miệng, trong lòng Tiêu Vận
có chút ngọt ngào, bỗng nhiên nghĩ tới sở dĩ Tiểu Khai gọi như thế, hoàn
toàn là vì mình đã nguyện ý đưa hắn đi, nghĩ thông suốt chuyện này xong,
nhịn không được có chút lộ ra nụ cười khổ.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Khai đến nhà của Tiểu Trúc, xe dừng lại

trước một căn biệt viện, Tiểu Khai nhìn thấy Tiểu Trúc chạy tới đón, ánh
mắt nàng có điểm hồng, vừa ra là lập tức ôm cánh tay Tiểu Khai không
buông, nói: “ Theo em vào trong đi.”

Tiểu Khai quay nhìn Tiêu Vận nở nụ cười xin lỗi, xoay người đi theo

Tiểu Trúc vào cửa, tâm thần của Tiểu Trúc thật loạn, nên không còn nhớ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.