Thủy quái nhìn thấy Tiên Đế giống như thấy thân nhân, phát ra tiếng kêu
mơ hồ không rõ, tựa như làm nũng, thân hình nó vừa lật lại, bọt nước ào ào,
làm cho Tiên Đế nhìn vết thương trên lưng bị Thiên Côn đánh.
Tiên Đế nhìn mà sợ hãi, kinh nghi nói: “Người này chỉ dùng côn tử đánh
ngươi?”
Thủy quái nức nở liên lục, lại há miệng ra, “vèo”, phun ra một vật, Tiên
Đế chăm chú nhìn, lại là một cái đuôi của một con Hoàng Kim Ngạc Thần,
Tiên Đế lại giật mình nói: “Những thủy quái khác cũng bị hắn đánh?”
Thủy quái nức nở không nói gì, miệng cứ liên tục nhổ ra, tất cả đều là
phần chân tay bị cụt, hết thảy là của những con thủy quái khác, trong nháy
mắt ói ra hết. Tiên Đế nhìn thấy mà kinh hãi, thấp giọng nói: “Các ngươi
cùng lên mà bị hắn đả bại sao?”
Thủy quái liên tục gật đầu, đôi mắt trông mong nhìn Tiên Đế, bộ dáng
như tiểu hài tử bị ủy khuất nhờ vả người lớn vậy.
Tiên Đế cười khổ nói: “Thực lực của ta còn không bằng ngươi, ngươi
cũng đừng trông cậy vào việc ta giúp ngươi báo thù, ta chỉ sợ ngay cả thủy
cung của ta cũng sắp bị người hủy rồi, ngươi mau nói cho ta biết người này
có đặc thù gì?”
Tiểu Đạm phát ra tiếng kêu liên tiếp, Tiên Đế nghe lại không hiểu, cau
mày nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu Đạm buồn bã lay động thân hình, bỗng nhiên như nghĩ ra một cái
biện pháp, thân xà của nó lập tức nhảy dựng lên, đầu vươn ra khỏi ảo,
“phốc” phun ra một cổ thủy lên trên bờ. Nhất thời đem nham thạch trong ao
đục thành một loạt dài lỗ thủng nhỏ.
Tiên Đế cũng không ngăn cản, ngược lại thối lui vài bước để nó mặc sức
thi triển.