đều bị loạn côn đánh đập...” Tiểu Khai chờ cho bốn lão nhân bật cười, kết
quả bốn lão nhân đều ngẩng phắt đầu, giận tím mặt cùng quát lên: “ Nhân
thế càng ngày càng tệ, lòng người không biết hoài cổ, nghiệt chướng, ngươi
đang nói đến thứ gì vậy! Quả thực vô cùng vô sỉ!”
Một tiếng quát lớn này, quả nhiên sức lực mười phần, giống như Sư Tử
Hống thần công của Kim Mao Sư Vương, chấn động đến làm toàn thân
Tiểu Khai run lên, ngay sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu như muốn ong ong,
tro bụi từ trên đổ rào rào xuống tới.
Tiểu Khai có tật giật mình, vội vàng tiến đến bên cửa, nghiêng tai nghe
ngóng bên ngoài, hoàn hảo, hoàn hảo, mặc dù bên trong kinh thiên động
địa, nhưng bên ngoài vẫn như cũ lặng lẽ vô cùng.
“ Ngươi đang nhìn cái gì? Có tật giật mình hay sao?” Một lão nhân the
thé tức giận nói: “ Ngươi sợ hãi à?”
“ Ta có cái gì phải sợ?” Tiểu Khai ngụy biện nói: “ Ngươi đừng nói
bậy.”
“ Hắc, ta có nói bậy hay sao?” Lão nhân nhìn hắn, tựa như nhìn thấy vật
gì đáng khinh bỉ: “ Nếu không sợ, có muốn ta kêu thêm tiếng nữa không?”
“ Không cần nữa, không cần nữa.” Tay Tiểu Khai xua nhanh: “ Ngài đã
lớn tuổi, cẩn thận một chút đi.”
Bộ dáng của lão nhân như đã nhìn thấu Tiểu Khai, thần thái thật là có
chút khó chịu, nhìn Tiểu Khai nửa buổi thì bỗng nhiên thở dài.
“ Sao ngươi than thở?” Tiểu Khai hỏi.
“ Ta chỉ là cảm thấy...” Lão nhân lộ ra nụ cười hèn mọn, đợi cho Tiểu
Khai nghiêng tai lắng nghe, mới gằn từng chữ: “ Ngươi thật sự là tên rác
rưởi!”