VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 347

“ Lão nhân gia, ngài là ai, có thể nói cho ta biết không?” Tiểu Khai rất

có lễ phép nói: “ Có phải là cao nhân tiền bối không a?”

Bốn lão nhân hừ lạnh một tiếng, chẳng ừ chẳng hử.

“ Này..này..bốn vị ăn cơm chưa?” Tiểu Khai bắt đầu không chuyện nói

thì kiếm lời nói.

Bốn lão nhân chẳng những giống nhau như đúc, cả thần thái động tác

cũng giống như đúc, đều đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn
Tiểu Khai, cùng phát ra một tiếng hừ lạnh, hai tay ôm ở trước ngực, vẫn
đang không thèm lên tiếng.

“ Này..bốn vị ở chỗ này có phải là nhàm chán lắm không?” Tiểu Khai

tiếp tục tìm lời để nói.

Một lão nhân mở hé mắt, the thé tức giận nói: “ Tiểu tử, đừng uổng phí

tâm cơ nữa, chỉ bằng thân phận của ngươi, thì không có tư cách nói chuyện
với chúng ta, ngươi hãy tỉnh ngộ đi.”

“ Thân phận các ngươi là gì?” Tiểu Khai hỏi.

Bốn lão nhân tiếp tục bảo trì vẻ trầm mặc.

“ ***, ta cũng không tin ta không đối phó được các ngươi.” Tiểu Khai

âm thầm nảy sinh tức giận, con mắt vừa xoay chuyển, đã nghĩ ra biện pháp:
“ Như vậy đi, xem các ngươi ở chỗ này có vẻ quá tĩnh mịch rồi, ta kể
chuyện cười cho các ngươi nghe nha.”

Lần này, bốn lão nhân ngay cả ừ hử cũng không thèm.

“ Ở trước kia, trong một thôn trang có bốn tiểu hài tử, thường xuyên

cùng chơi chung với nhau, có một ngày, có một tên ăn mày tha phương đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.