VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 10

- Với cô, một việc làm ở Mỹ không khó gì. Tôi muốn đưa cô về đây

cho yên tĩnh. Tôi đã báo cáo với “chủ bút” tờ báo của chúng ta. Chúng tôi
sẽ đưa cô trở lại với cộng đồng của cô. Cô như một phóng viên thường trú
ở đó. Vấn đề người Việt di tản là vấn đề lớn trong nhiều chính sách của
chính phủ Mỹ. Lúc nào cô thích bắt tay vào việc là tùy cô.

- Tôi muốn đi ngay ngày mai.

- Cô nên ở lại nhà tôi ít ngày nữa, mẹ tôi rất yêu cô. Cô đi, mẹ tôi sẽ

rất buồn.

- Anh lấy vợ đi. Đừng nên để bà cụ sống như thế.

- Đấy là một lời khuyên đúng. Nhưng... các cô gái Mỹ bây giờ có lẽ

chỉ làm mẹ tôi thêm buồn phiền mà thôi.

Hắn nói và đưa mắt thăm dò tôi. Tôi đứng dậy đi lại gần một khóm

hoa tuy líp. Tôi chợt nhớ đến những vườn hoa Nghi Tàm. Nhớ những ngày
giáp Tết, tôi bỏ cả ngày cùng lũ bạn học đi mua hoa.

Kenđơ thuê cho tôi một căn phòng nhỏ trong một khu phố khá yên

tĩnh. Phải mất một thời gian dài tôi mới làm quen được nhịp độ sống ở đây.
Tôi lao vào công việc. Ban ngày tôi tham gia vào các hoạt động của những
người di tản. Đêm tôi thức khuya viết bài và đọc hàng đống báo và tạp chí
Mỹ. Khi tắt đèn đi ngủ thì tôi lại thao thức nhớ quê hương. Tôi chờ đợi một
tiếng gõ cửa. Tôi chờ đợi tiếng chuông điện thoại. Và sau tiếng gõ cửa và
tiếng chuông điện thoại, đồng đội tôi hiện ra. Tôi thầm nhẩm mật hiệu đã
quy định với tổ chức. Nhiều lúc đi đường, ở tiệm ăn hay một nơi nào đó,
nghe thấy tiếng người Việt nói, tôi giật mình tưởng họ vừa nói câu “mật
hiệu” với tôi. Tôi chờ đợi ngày này qua ngày khác. Khi đêm xuống tôi lại
mong đến ngày mai.

Kenđơ thường gọi điện cho tôi vào buổi chiều. Đôi lúc hắn mời tôi đi

ăn, đi xem hoặc đến nhà người bạn nào đó của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.