VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 62

- Không, thật mà, Phụng, nhiều lúc tôi nhớ em. Tôi muốn tìm em.

Biền nói nồng nặc mùi rượu. Hắn bước gần đến bên tôi. Cầm lấy tay

tôi. Tôi để kệ hắn. Bàn tay của hắn thô nháp và cứng như thép. Bỗng hắn
vòng tay ôm ghì lấy tôi. Tôi cố quẫy nhưng không thoát khỏi vòng tay ấy.

- Anh làm thế, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa đâu, hãy buông tôi ra

đi.

- Hãy... hãy để... cho tôi... ôm Phụng như thế. Sao Phụng cứ sống một

mình như vậy mãi? Phụng đẹp lắm, thông minh lắm. Hay Phụng có chuyện
gì buồn?

- Chẳng có gì cả đâu. Anh buông tôi ra đi. Anh say quá rồi.

- Tôi không say đâu. Thùng chứa rượu, say làm sao được.

- Anh đừng làm như thế, anh có nghe thấy tôi nói không nhỉ? Anh

đừng để tôi phải nghĩ xấu về anh. Nào, anh ngồi xuống ghế đi, tôi pha nước
cam tươi cho anh uống nhé!

Hắn im lặng buông tôi ra. Tôi pha cho hắn một cốc nước cam. Hắn

ngửa cổ nốc một hơi cạn.

- Anh nghĩ thế nào nếu tôi nói chuyện này với ông Thoại?

- Tôi tin Phụng sẽ không nói. Mà tôi cũng đếch sợ.

- Anh không sợ thủ lĩnh của anh à?

- Sợ gì, sau này trở về giải phóng đất nước khỏi ách xâm lược của

cộng sản, tôi sẽ tính chuyện với hắn.

Tôi đến và ngồi xuống cạnh hắn. Tôi đưa bàn tay áp lên trán hắn và

nói rất nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.