VÒNG TAY SAMURAI - Trang 81

- Tôi thấy thế cũng đúng thôi, người khác nói.

- Không đâu. Đất trơn đến mức có thể ngồi mà trườn xuống được. Tôi đã
thấy một bà cụ già làm thế đấy.

- Thế có nghĩa đây không phải là lần đầu anh leo lên núi à?

- Đây là lần thứ ba. Tôi leo không biết chán.

“Ông ta xứng đáng nhiều lần mang Nhật”, tôi nghĩ vậy. Những lời ông nói
như rót vào tai tôi.

Tôi đứng trước mặt trời, và đúng lúc năm giờ rưỡi, tôi lao xuống sườn núi.
Tôi thả cho đôi chân thoải mái chạy. Những gì tôi trải qua vượt quá cả sự vĩ
đại: để không bị ngã thì chân lúc nào cũng phải cử động, chạy trên nền
dung nham, trí não vận động cũng nhanh như đôi chân, không được làm đứt
đoạn sự tỉnh táo điên rồ dù chỉ một giây, phải cười để không ngã khi bị
trượt chân, mà những cú trượt không thể tránh khỏi như vậy lại càng làm
tăng tốc độ; tôi là ngôi sao băng dưới ánh mặt trời mọc, tôi là viên đạn được
bắn đi, tôi gào lên đánh thức ngọn núi lửa.

Khi tôi xuống đến bãi để xe, còn chưa đến sáu giờ mười lăm: tôi đã vượt xa
kỷ lục. Chỉ tiếc là chẳng có gì làm chứng để xác nhận kỷ lục hết. Kỳ tích
của tôi mãi mãi là truyền thuyết cá nhân thôi.

Có vòi nước ở đó, tôi rửa sạch khuôn mặt lấm đầy dung nham và uống cho
đỡ khát. Chỉ còn phải đợi Rinri nữa thôi. Chắc là mất nhiều thời gian lắm
đây. May mà chẳng thể nào thấy chán khi ngắm mọi người qua lại, nhất là ở
Nhật. Tôi ngồi xuống đất và trong suốt nhiều giờ liền lặng ngắm những
người mà tôi gần như coi mình là đồng bào của họ.

Khi Rinri xuống đến chỗ tôi hẳn đã hai giờ chiều. Trông anh rũ rượi mệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.