VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 139

là kỳ dị. Tôi vẫn tự phụ là người tự chủ được trong mọi trường hợp, trước
đây, nhiều lần gặp hiểm nguy đến có thể mất mạng, tôi vẫn bình tỉnh, vẫn
bắt buộc được tâm trí không nghĩ đến những chuyện gì tôi không muốn
nghĩ, vẫn thản nhiên không lo âu. Tối nay, tuy chưa có gì là nguy hiểm, tôi
vẫn bồn chồn như một kẻ không hề biết tự chủ là gì. Vì yêu, tôi đã trở
thành một cậu học sinh mười tám tuổi thắc mắc, lo âu vì không được nhìn
thấy mặt người yêu.

Rồi bữa ăn cũng xong. Hải Tùng, tuy không chính thức nhưng gần như là
người thay Ma Vương tiếp khách, đưa chúng tôi qua phòng bên. Lại một
căn phòng lớn trang hoàng lịch sự khác. Nhờ đông người thừa chân đánh
bài, tôi không phải ngồi vào bàn, nhưng chẳng may vì thừa chân , Hải Tùng
cũng không phải ngồi vào bàn nào hết, lão đề nghị đưa tôi đi coi một vài
chỗ mà lão nói là « cần coi » của lâu đài. Tôi không có lý do gì để từ chối.

Tôi theo Hải Tùng đi qua chừng mười phòng lớn. Mắt tôi đã nhìn thấy
những bảo vật được trưng bày trong những phòng này. Có thể Ma Vương là
người mê thích vật đẹp , quí nhất trần đời. Tôi vốn thích bảo cổ vật, tôi
từng sống rất nhiều giờ liên tiếp trong bảo tàng viện danh tiếng nhất thế
giới, chưa bao giờ tôi chán nhìn ngắm bảo vật. Hôm nay tôi thấy chán ngấy
vì tôi chỉ muốn nhìn một bảo vật mà thôi . Ðó là bảo vật sống : Kiều Xuân.

Hải Tùng vui vẻ và kiên nhẫn nói cho tôi biết lai lịch, xuất xứ của những
bảo vật mà tôi chưa được biết rõ. Lão còn nói rằng Ma Vương còn có một
căn phòng chứa những bảo vật quí nhất được Y thích nhất. Với Ma Vương,
những gì Y cất riêng đó mới thực sự là bảo vật, những gì tôi nhìn thấy đây
tuy cũng là bảo vật nhưng thực sự chưa đáng quí lắm.

Ði một vòng, Hải Tùng đưa tôi trở lại căn phòng có những bàn đánh bài.
Và đúng lúc không ngờ nhất, tôi lại được gặp Kiều Xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.