VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 166

Giọng nói của Hải Tùng vẫn nhỏ và nhẹ, như lão đang cố trấn tỉnh. Qua nét
mặt thay đổi của lão, tôi biết lão vừa nghĩ gì trong những giâu phút ngắn
vừa qua: thoạt đầu, lão tưởng tôi và Bé Hiêu vào phòng Kiều Xuân để lén
làm một việc gì có hại cho nàng, sau đó, khi thấy Kiều Xuân vẫn yên lành,
lão nghi ngờ cả nàng nữa.

Tôi phải làm sao để lão không nghi Kiều Xuân. Phải để Kiều Xuân ở ngoài
cuộc bằng bất cứ giá nào. Tôi trả lời Hải Tùng trước khi Kiều Xuân kịp nói:

- Hải Tùng, ông làm chi mà dữ dội quá vậy? Tôi có làm gì đáng sợ đâu mà
ông phải chỉa súng giữ tôi? Ðể tôi kể cho ông nghe tại sao tôi có mặt ở
đây..Không có gì khó hiểu hết...Hồi nãy, vì khó ngủ, tôi đi trở xuống dưới
phòng ăn. Nhưng chưa quen đường, tôi đi lạc. Tôi gặp gã này. Gã nói gã đi
sửa điện gì đó trong lâu đài..Tưởng gã biết đường, tôi nhờ gã đưa tôi về
phòng tôi. Nhưng khôi hài hết sức, gã đưa tôi về phòng cô Kiều
Xuân...Chuyện chỉ có thế. Tôi rất muốn đi khỏi đây và cô Kiều Xuân cũng
không bằng lòng thấy tôi vào phòng cô chút nào...Cô Kiều Xuân...Xin cô
nói cho ông Hải Tùng biết sự thực có phải như tôi vừa nói không?

Tôi quay lại nhìn nàng. Câu chuyện của tôi tuy không vững lắm nhưng
cũng có thể tạm nghe được. Nếu nàng cũng nhất định nói như tôi thì Hải
Tùng có thể vẫn nghi ngờ nhưng không tìm được bằng cớ gì ngay lúc này.
Nhưng Hải Tùng không chú ý gì đến tôi, lão hỏi lại Kiều Xuân:

- Kiều Xuân...Tôi hỏi cô...hai gã này vô đây làm chi?

Kiều Xuân nhìn thẳng vào mặt lão, rồi nàng bước tới đứng bên cạnh tôi:

- Bác sĩ Hải Tùng...- nàng nói - Ông Huy Giang đã nói dối như một người
quân tử, nói dối để bảo toàn danh dự cho tôi. Nhưng sự thật không phải như
ông ấy nói. Sự thật là chính tôi đã yêu cầu chú Bé Hiêu đây đưa ông ta tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.