VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 169

- Thưa bác sĩ...khá lâu. Ông ấy cứu sống tôi. Ơn ấy là ơn cứu tử. Tôi quyết
đền ơn ông Huy Giang, dù có phải chết. Khi tôi được biết rằng sự đền ơn
của tôi có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cô Kiều Xuân, tôi lại càng
thêm hăng hái và quyết chí.

Tôi kể vắn tắt cho Hải Tùng nghe sự liên lạc giữa tôi và Bé Hiêu. Lão gật
đầu tỏ vẻ thán phục:

- Tốt. Bây giờ đến lượt tôi nói về tôi. Tôi là thủ hạ của Ma Vương. Tôi có
bổn phận phục vụ ông vì một lời thề nguyền rất nặng.

Tôi đã tự ý thốt ra lời thế ấy, không hề bị bắt buộc. Tôi chịu hết hậu quả
việc tôi làm. Tôi đã tới tự nguyện làm đệ tử của Ma Vương chứ không như
anh bị bắt buộc tới. Tôi nhìn nhận rằng anh không hề tuyên thệ trung thành
với Ma Vương, mà dù anh có thề nguyền đi chăng nữa, lời thề của anh
không có giá trị. Vì anh bị cưỡng bách, không thề trung thành không được.
Anh có quyền làm đủ mọi cách để tự giải thoát. Nhưng tôi không thể làm
được như anh. Tôi không thể làm phản lại những gì tôi đã hứa. Ngoài ra, tôi
còn tin chắc rằng nếu tôi không là đệ tử của Ma Vương tôi sẽ không sống
được lâu. Mà tôi thì rất muốn được sống. Cuộc sống của tôi, nhờ Ma
Vương, đã cho tôi hưởng thụ hạnh phúc, những hạnh phúc mà nếu không
có Ma Vương thì tôi không thể nào được hưởng. Trước khi tới với Ma
Vương, tôi là kẻ sống mà cũng như chết. Ma Vương cải tử hoàn sinh cho
tôi. Anh Hiêu đây nhờ anh cứu cho khỏi chết, ghi ơn anh và trung thành, hy
sinh với anh chừng nào, tôi đối với Ma Vương cũng thế. Nếu anh thông
cảm được lòng anh Hiêu, chắc chắn anh cũng thông cảm được lòng tôi với
Ma Vương.

Tôi nói rõ ràng như vậy để anh hiểu rằng...tôi không hứa hẹn giúp đở gì
anh và Kiều Xuân hết. Tôi chỉ có thể giúp các người bằng cách báo cho các
người biết những nguy hiểm sắp tới với các người, và nhắm mắt làm ngơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.