VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 227

Ðêm tới, tôi thức giấc chờ Bé Hiêu, nhưng cũng không thấy gã tới.

Sáng hôm sau, trong phòng ăn chung, tôi đã gặp vài nhân vật khá hấp dẫn,
trong số có một sĩ quan cấp Tướng. Ông này trông bề ngoài là một võ quan
uy vũ, hào khí nhưng thật ra, có cái tâm trạng của một thằng hèn chuyên bợ
đỡ, tâng bốc người khác và đáng khinh nhất là phản trắc và đê tiện. Ăn
sáng xong, hắn rủ tôi đi chơi bằng ngựa. Tôi và hắn cưỡi ngựa đi trong
rừng cây, chúng tôi đi trên những con đường khác với con đường tôi đã đi
với Hải Tùng sáng hôm trước.

Vào lúc 10 giờ sáng, ngựa tôi dừng ở dưới một gốc thông ven đường lớn.
Tôi chợt thấy ở đầu con đường có chút bụi bốc lên rồi một chiếc xe hơi
nhỏ, sơn mầu đỏ, kiểu thể thao hai chỗ ngồi chạy ngang mặt tôi.

Người thiếu nữ ngồi lái xe là Kiều Xuân. Nàng gìơ tay vẫy..

Gã võ quan tưởng nàng vẫy gã, vung roi ngựa lên chào đáp lại rối rít và
miệng thốt lên những tiếng la lối nồng nhiệt y như gã đi coi đua xe thấy xe
về nhất.

Trời đất trước mắt tôi, đột nhiên sáng tươi và rực rỡ hơn. Gió mát hơn,
nắng vàng hơn và tai tôi nghe rõ hơn tiếng chim hót.

Tôi nghĩ ngay đến chuyện đêm nay, tôi sẽ lại được gặp Kiều Xuân, được
ôm tấm thân mềm, thơm của nàng trong vòng tay tôi, được hôn lên đôi môi
như bông hoa hồng mới nở, được nghe tiếng nàng nói. Trong một khoảnh
khắc thời gian, tâm trí tôi quên hết mọi lo âu, mọi suy nghĩ, quên Phát,
quên Ma Vương, quên cả chuyến đi sắp tới để chỉ còn biết có cảm giác
sung sướng sắp tới. Từ giây phút đó, tôi như người chỉ sống để chờ bóng
đêm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.