VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 229

- Không phải thế. Chưa đến nổi thế.. Ma Vương chỉ ra lệnh tôi dẫn anh đi
coi một cảnh nầy..Vì sao Ma Vương lại muốn anh nhìn thấy cảnh đó? Ðể
làm gì? Tôi không được biết và dù có biết tôi cũng không có quyền nói để
anh biết. Vậy anh đừng nên hỏi tôi làm gì cho phiền cả đôi bên.

Lão nhún vai, kết luận:

- Thôi, chúng ta đi.

Tôi đi theo lão, thắc mắc, lo âu. Những giây phút này làm cho thần kinh tôi
căng thẳng như một sợi giây đàn bị căng tới mức tận cùng.

Khi Hải Tùng dừng lại và tôi dừng lại sau lưng lão, tôi nghĩ rằng lão đưa tôi
tới một cái đài cao của lâu đài. Hoặc ít nhất, chúng tôi đang ở một tầng lầu
cao.

Lão đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, trơ trụi không có đồ đạc. Tôi có cảm
giác như đây là một căn nhà mồ hơn là một căn phòng để người sống ở,
một hầm đá dùng làm nơi chứa những áo quan ngày xưa. Vách tường đều
bằng đá trắng bên trên vòng cung như cuốn tò vò.

Hải Tùng bước tới một bức vách đó, lão ra hiệu cho tôi đến đứng bên và
chạm tay vào một chốt điện nào đó: một khe hở lớn chừng 10 phân, dài
chừng một thước, làm bức vách đá nứt ra làm đôi. Khe hở đó như một
khung cửa sổ nhỏ nằm ngay ngang mắt tôi.

Hải Tùng nói nhỏ:

- Nhìn coi...

Nơi tôi nhìn vào là một nơi chan hoà một vùng ánh sáng kỳ dị màu đỏ nhạt.
Thứ ánh sáng làm cho con mắt khó chịu và tai tôi nghe thấy một tiếng gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.