VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 230

nhỏ nhỏ nhưng đều đều, liên tu không ngừng, như một nốt nhạc. Tôi không
phải là một nhạc sĩ có tài đủ để xác định đúng đo là nốt nhạc gì, tôi chỉ lờ
mờ nhận thấy tiếng đó thật cao, như tiếng cánh con ong khi bay sát vào
nhau. Tiếng động đó cũng như làn ánh sáng mầu đỏ, cũng làm cho tôi cảm
thấy khó chịu.

Thoạt nhìn qua khe hở, tôi tưởng tôi nhìn vào một nơi có nhiều người và tất
cả những người trong làn ánh sáng đỏ này đều hướng mặt về một trung tâm
điểm. Khi nhìn rõ hơn, tôi thấy rất đông người, như có cả ngàn người, tất cả
đều quì gối, tất cả đều cúi đầu, người nọ quì sau lưng người kia. Và nơi họ
quì đó như rất rộng, mắt tôi nhìn mãi tới khoảng xa và thấy có những bóng
người nhỏ xíu.

Tôi liếc mắt nhìn qua phải, qua trái..Chỗ nào cũng thấy có người quì. Tôi
liếc mắt nhìn lên trần: lạ lùng chưa, trần nhà cũng có người quì gối và
những người này chúc đầu xuống đất. Họ như bị treo ngược trên trần.

Tôi chú mục nhìn kỹ đám người quì gối ngay trước mắt tôi, nhìn kỹ người
quì gần mắt tôi nhất...

Và tôi chợt nhận ra: tất cả những người quì đó cả ngàn người mà tôi trông
thấy đó, chỉ là một.

Và người đó là...Phát.

Cả ngàn bộ mặt Phát, nhăn nhó, khổ sởm, răn rúm, đổi chiều nhau trên cả
ngàn mảnh gương gắn quanh chỗ hắn quì gối. Bây giờ tôi mới nhìn ra căn
phòng tôi đang nhìn vào đó có hình tròn, mặt tường tròn vây quanh đều gắn
kiếng. Trần phòng cũng có kiếng. Giữa phòng là một cái cột trụ kiếng. Phát
quì gối trước trụ kiếng ấy, nhìn vào cả ngàn bộ mặt của chính hắn bao
quanh hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.