VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 291

Bé Hiêu thật dễ thương, nhưng gã có một tật hay nói nhiều. Nói nhiều mà
còn nói xa xôi, bóng gió nữa. Tôi gằn giọng hỏi gã:

- Chú nói vậy nghĩa là sao đây ?

- Chúng ta có thể bị lạc đường – gã đáp – chúng ta có thể cứ đi quanh quẩn
trong này cả đêm. Tôi không biết con đường này dẫn chúng ta đến đâu.

Tôi ngạc nhiên:

- Ủa..Tôi tưởng chú biết…?

Gã phớt tỉnh:

- Tôi cũng tưởng như ông.

Tôi đề nghị:

- Chúng ta cứ việc đi thẳng tới. Sau lưng chúng ta là đền may rủi. Ðiều đó
chúng ta biết chắc rồi, con đường này chắc chắn phải đưa chúng ta tới một
nơi nào chứ ?

Gã chặc lưỡi:

- Tất nhiên. Nhưng nó có thể đưa ba chúng ta tới chỗ chết. Ông thấy
không..chúng ta ba người mà chỉ có mỗi một cây súng, lại thêm cô Kiều
Xuân yếu đuối không thể chiến đấu được…Nếu bọn hắc nô cả trăm thằng
ập tới thì sao? Ðừng nói gì cả trăm thằng, chỉ cần 10 thằng thôi, chúng ta
cũng có thể bị chết. Chết lúc nào chứ chết lúc này, khi chúng ta đã hạ được
Ma Vương thật là đáng tiếc…Chết vì bọn hắc nô ngu si như súc vật nữa lại
càng là một cái chết đáng hối hận..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.