VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 167

“Chúng tôi đã giữ kín thông tin này. Tôi nghĩ thậm chí Laura Kristoll

cũng không biết. Giả sử ông đang đứng trong văn phòng của Tom và cần
phải làm giả một lá thư tuyệt mệnh. Nói ngay nhé. Ông sẽ làm gì?”

Ông ta vuốt tay lên quai hàm ngẫm nghĩ. “Có lẽ tôi sẽ đánh máy lá thư,”

ông ta nói, ”Tôi có thể mở một tài liệu trên máy tính của Tom và đánh vài
dòng vào đó. Phải dùng đầu của bút chì để đánh máy chứ không dùng tay.
Viết thật ngắn gọn, chung chung. Không cần thiết phải in ra, cứ để nó hiện
trên màn hình.”

“Đấy cũng là một cách thực hiện, nhưng chưa phức tạp lắm,” Elizabeth

nói, “Nếu ông muốn dàn cảnh phức tạp, ông có thể để mở một cuốn sách
trên bàn, thí dụ như cuốn Tuyển tập Shakespeare chẳng hạn. Rồi ông sẽ
đánh dấu một câu. Ông có muốn đoán xem là câu nào không?”

“Một câu nói trong kịch Shakespeare, như thế thì rộng quá,” Hideaway

nói.

“Nhớ nhé, nó phải tỏ ý muốn tự sát.”

“Thế thì có lẽ là một câu nào đó ở hồi kết của vở Romeo và Juliet.
“Thử tìm trong vở Hamlet xem.”
“Để xem nào. Ophelia chết đuối, nhưng cô ta không để lại lá thư tuyệt

mệnh nào.”

“Không,” Elizabeth nói, “Câu mà kẻ giết người lựa chọn là ở cảnh cuối,

khi Hamlet đang hấp hối và Horatio muốn tự vẫn theo. ‘Tôi giống người La
Mã cổ đại hơn cả Đan Mạch’. Horatio đã nói vậy khi với tay lấy cốc rượu
pha thuốc độc.”

Hideaway bật ra một tiếng thở dài. “Phức tạp thật. Giờ thì tôi hiểu tại sao

cô tới nói chuyện với các nhà văn rồi.”

“Thật à?”

“Kẻ sát hại Tom chắc chắn đã dành thời gian nghĩ tới là thư tuyệt mệnh.”
“Đúng thế,” Elizabeth nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.