VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 207

“Hi vọng cô không phiền tôi gọi lúc này,” anh nói, “Có vài điều chúng ta

cần bàn. Tôi đoán là cô đã tới nhà tôi.”

Cô liếc nhìn cửa sổ, chợt nghĩ rằng có thể anh đang theo dõi cô. “Đúng

thế,” cô đáp.

“Ai đó đã đâm Michael Beccanti trong phòng khách của tôi.”
“Tôi biết.”
“Tôi đã cố cân nhắc xem mình nên nói gì với cô. Tôi biết thoạt nhìn ai

cũng sẽ cho tôi là kẻ sát nhân. Con dao là từ trong bếp nhà tôi. Có lẽ cô còn
tìm được dấu vân tay của tôi trên đó nữa.”

Cô tiến gần cửa sổ hơn. Không thấy bóng dáng anh trên phố. “Chúng tôi

sẽ tìm thấy, nếu có dấu vân tay trên đó,” cô nói.

“Nhìn thì có vẻ như anh ta đã đột nhập vào nhà và tôi đâm anh ta. Nhưng

sự thực không phải thế.”

“Tôi tin anh, Loogan ạ,” cô nói nhỏ, nửa là với chính mình.

“Gì vậy?”
“Tôi nói rằng tôi tin anh. Nhưng tôi tin ai không quan trọng. Anh phải tới

sở cảnh sát. Chúng ta sẽ nói chuyện. Khi đó anh có thể kể với tôi chuyện đã
xảy ra như thế nào.”

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Vậy thì tôi sẽ đến chỗ anh,” cô nói, “Cho tôi biết anh đang ở đâu.”
Tiếng thở dài của anh vang lên rõ mồn một qua điện thoại. “Giờ tôi

không ở nơi nào cố định cả. Tôi e là cô sẽ cho rằng tôi đang trốn chạy. Cô
đã kiểm tra túi quần áo của Beccanti chưa?”

Câu hỏi làm cô bất ngờ, nhưng cô không để lộ điều đó khi trả lời.

“Chúng tôi lúc nào cũng lục soát kĩ mọi thứ, anh Loogan ạ. Đó là một phần
quy trình làm việc.”

“Cô có tìm thấy một chiếc đĩa CD hay một lá thư gửi tới Tom Kristoll

không?”

“Không. Chúng là gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.