VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 138

CHƯƠNG 13

CHIẾC LÔNG NGỖNG

Tối hôm đó, theo lời yêu cầu của Poirot, tôi sang nhà ông ấy sau bữa tối.
Caroline dõi theo tôi bước ra khỏi nhà, không giấu nổi vẻ bức bối. Chị ấy
hẳn thèm khát được hộ tống tôi lắm.

Poirot đón tiếp tôi hết sức niềm nở. Ông ta đặt một chai vvhiskey Ireland

(loại này tôi ghét cay ghét đắng) xuống một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh có lon
soda và một cái ly. Riêng bản thân ông ta bận rộn pha một tách sô cô la
nóng. Sau này tôi biết được đó là thức uống ưa thích của Poirot.

Ông lịch sự hỏi thăm bà chị của tôi, mà ông gọi là người phụ nữ thú vị

nhất trần đời. Tôi lãnh đạm nói, “Tôi e là ông đã biến chị tôi thành người
sống trên mây rồi. Chiều Chủ nhật là thế nào vậy?”

Poirot cười lớn và nháy mắt, “Tôi vốn thích nhờ cậy chuyên gia.’’ Ông ta

nhận xét đầy ẩn ý, không chịu giải thích gì thêm.

“Dù sao thì ông cũng đã biết được tất cả các chuyện ngồi lê đôi mách

khắp làng xóm. Cả sự thật và những lời đồn thổi vớ vẩn.”

“Và một lượng lớn thông tin quý báu.” Poirot lặng lẽ thêm vào.
“Ví dụ như…”
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy, hỏi ngược lại, “Tại sao ông không nói sự thật

với tôi từ đầu? Ở một nơi như thế này, nhất cử nhất động của Ralph Paton
làm sao thoát khỏi tai mắt dư luận. Nếu chị của ông không tình cờ đi qua
khu rừng ngày hôm đó, thì chắc hẳn sẽ có một ai khác làm vậy.”

“Chắc là sẽ có ai đó đấy.” Tôi bực bội nói. “Ông quan tâm đến các bệnh

nhân của tôi làm gì?”

Poirot nháy mắt lần nữa.
“Chỉ có một người trong số đó thôi, bác sĩ ạ. Chỉ có một người thôi.”
“Bệnh nhân cuối cùng?” Tôi đánh liều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.