VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 139

“Tôi nhận thấy cô Russell là một đối tượng nghiên cứu lý thú nhất.”

Poirot mập mờ.

“Ông như chị tôi và bà Ackroyd, nghĩ cô ấy có gì đó ám muội sao?” Tôi

hỏi.

“Gì cơ? Ông nói gì cơ? Ám muội à?”
Tôi cố gắng hết sức giải thích cho ông ta hiểu.
“Và họ nói thế sao?”
“Chẳng lẽ chiều qua chị tôi nói chưa đủ rõ hết ý đó cho ông sao?

Cũng có thể.

“Họ chẳng có căn cứ nào.” Tôi khẳng định.

Phụ nữ mà.

.” Poirot đánh giá. “Họ rất phi thường! Họ cứ tự suy đoán

lung tung, và rồi bằng phép màu nào đó, tất cả hóa ra lại đúng. Không, thật
đấy. Tiềm thức của họ luôn quan sát hàng ngàn chi tiết nhỏ nhặt, nhưng bản
thân họ lại không hề ý thức được điều đó. Và cũng trong tiềm thức họ chắp
nối những tiểu tiết vụn vặt đó lại với nhau, và thế là họ gọi kết quả có được
là trực giác. Tôi là tôi rất rành về tâm lý họ. Tôi biết rõ những thứ như thế.”

Ngực ông ưỡn ra đầy tự hào, trông kỳ cục đến nỗi tôi phải khổ sở mím

chặt miệng để không cười phá lên. Rồi ông ta khẽ nhấp một ngụm sô cô la,
rồi cẩn thận lau sạch hàng ria. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, tôi bật ra, “Tôi
ước gì ông có thể nói cho tôi biết trong đầu ông thực sự nghĩ sao về toàn bộ
chuyện này?”

Poirot đặt tách xuống, “Ông muốn biết sao?”
“Tôi thực sự muốn biết.”
“Ông cùng thấy những gì tôi thấy. Chẳng phải chúng ta cũng sẽ có cùng

suy nghĩ đó sao?”

“Chắc ông có ý cười nhạo tôi rồi.” Tôi khó nhọc nói. “Hẳn nhiên là vậy,

tôi vốn đâu có kinh nghiệm với mấy việc kiểu này.”

Poirot cười, vẻ khoan dung, “Ông giống như một đứa bé muốn biết cỗ

máy hoạt động như thế nào. Ông muốn được nhìn nhận vụ việc, không phải
dưới con mắt của một bác sĩ gia đình, mà là của một thám tử, không quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.