VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 214

“Tôi phải làm việc. Tôi cố gắng chi trả tiền ăn và tiền ở cho thằng bé. Tôi

chưa bao giờ nói với Charles tôi là mẹ nó. Nhưng thằng bé lớn lên lại thành
hư hỏng, uống rượu, rồi còn nghiện nữa. Tôi lại cố lo tiền cho nó đi Canada.
Một hai năm nay tôi không nghe tin tức gì từ Charles. Thế rồi, bằng cách
nào đó, thằng bé biết được tôi là mẹ nó. Nó viết thư xin tiền tôi. Cuối cùng,
tôi nghe nó nói là đang trở về nước. Nó nói là sắp đến gặp tôi ở Fernly này.
Tôi không dám đưa nó vào trong nhà. Tôi luôn được người ta hết sức… hết
sức kính trọng. Nếu lỡ để ai đó sinh nghi, thì thế nào vị trí quản gia của tôi
cũng sẽ lung lay. Vậy nên tôi đã để lại lời nhắn cho thằng bé như tôi mới nói
với các ông đấy.”

“Và sáng hôm đó cô đến đây để gặp bác sĩ Sheppard?”
“Vâng. Tôi đã muốn biết liệu có thể làm được gì không. Charles không

phải là thằng bé hư hỏng, cho đến khi nó sa vào nghiện ngập.”

“Tôi hiểu rồi.” Poirot nói. “Giờ chúng ta tiếp tục với câu chuyện đi. Tối

đó cậu ta đến căn nhà nghỉ mát?”

“Đúng thế, Charles đợi tôi ra gặp. Nó rất lỗ mãng và cục cằn. Tôi đã phải

đem theo tất cả số tiền mình có và đưa cho nó. Chúng tôi có nói chuyện một
chút, rồi Charles bỏ đi.”

“Lúc đó là mấy giờ?”
“Chắc phải tầm chín giờ hai mươi hay hai lăm. Khi tôi trở vào nhà đồng

hồ vẫn chưa đến chín rưỡi.”

“Cậu ấy đi lối nào?”
“Đi thẳng theo lối nó vào, bằng đoạn đường mòn nối ra đường chính ở

ngay bên trong cổng ấy.”

Poirot gật đầu.
“Thế còn cô, cô đã đi đâu?”
“Tôi trở vào nhà. Thiếu tá Blunt khi ấy đang đi đi lại lại ngoài hiên nhà,

vậy nên tôi phải đi tránh sang đường vòng đến cánh cửa hông. Đúng lúc đó
là chín giờ ba mươi, như tôi có nói.”

Poirot gật đầu lần nữa, tay ghi chép lại một hai câu vào cuốn sổ tay nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.