VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 94

CHƯƠNG 9

HỒ CÁ VÀNG

Chúng tôi cùng nhau trở vào nhà. Viên thanh tra đã mất hút. Poirot dừng
một chút ở bậc hiên, đứng quay lưng với ngôi nhà, rồi chầm chậm xoay đầu
qua xoay đầu lại ngắm nhìn xung quanh.

Một cơ ngơi thật nguy nga

.” Ông ta tấm tắc. “Ai sẽ thừa kế nó nhỉ?”

Câu nói làm tôi ngạc nhiên và thậm chí hơi choáng váng. Thật kỳ lạ là

đến lúc này tôi mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề thừa kế. Poirot nhìn tôi, đoán
được ngay, “Vậy là ông mới bắt đầu có ý này. Ông chưa bao giờ nghĩ về nó
sao, hả?”

“Không,” tôi thành thật. “Giá kể tôi để ý một chút.”
Ông ta tò mò ngó sang tôi, “Không biết ông nói thế có ý gì.”
Poirot nói vẻ quan tâm, nhưng đến khi thấy tôi toan đáp, ông chặn lại

ngay.

“Ồ không,

Không cần thiết đâu

! Ông sẽ không nói với tôi suy nghĩ thật

của ông đâu.”

“Ai cũng có bí mật nào đấy cần phải giấu.” Tôi nhắc lại lời ông ta, mỉm

cười.

“Chính xác.”
“Ông vẫn tin là thế chứ?”
“Hơn bao giờ hết, ông bạn ạ. Nhưng không dễ gì mà qua mắt được

Hercule Poirot này đâu. Lão ta có biệt tài tìm ra mọi việc.”

Ông vừa bước xuống bậc thang dẫn ra vườn hoa, vừa nói, không quay lại.
“Chúng ta đi dạo chút đi. Không khí hôm nay rất dễ chịu.”
Tôi cùng ông đi xuống một con đường phía bên trái, hai bên là rặng cây

thủy tùng chạy dọc. Con đường đi dạo dẫn chúng tôi ra giữa vườn, vắt qua
những thảm hoa phủ đối xứng, và phía cuối lối đi là khoảng sân tròn lát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.