VỤ ÁN - Trang 43

những vị ngồi yên không nhúc nhích và không để cho anh đi qua. Họ còn
cản trở anh nữa là khác, và có cả một bàn tay - anh không có thời giờ quay
đầu lại - nắm lấy cổ áo phía sau lưng của anh; anh thôi không nghĩ đến đôi
trai gái nữa, vì cảm thấy người ta đương tìm cách xâm phạm đến tự do của
anh và bắt anh thực sự, anh liền từ trên bục nhảy phốc xuống. Lúc này anh
đứng giáp mặt với mọi người. Anh đã xét đoán sai mọi người chăng? Anh
đã quá hy vọng vào lời lẽ của mình chăng? Phải chăng họ đã khéo che giấu
trong lúc anh đương nói và bây giờ chuyển sang hành động thì các mặt nạ
rơi xuống? Những bộ mặt quanh anh mới khiếp chưa! Các cặp mắt đen,
nhỏ ti hí đưa đi đưa lại trong khoảng tranh tối tranh sáng, má, sệ xuống như
má bọn say rượu, râu dài thưa và cứng, và khi họ đưa tay vuốt râu thì chẳng
khác nào lấy ngón tay quào quào vào chỗ trổng không, nhưng dưới những
chòm râu ấy, anh nhìn thấy các huy hiệu to nhỏ, màu sắc khác nhau óng
ánh trên các cổ áo, và đó chính là một phát hiện thực sự của K. Hình như ai
cũng đeo những huy hiệu ấy, tất cả đều thuộc cùng một phe, các người ngồi
bên phải cũng như những người ngồi bên trái, và quay phắt đầu lại, K. cũng
thấy các huy hiệu như vậy trên cổ áo viên dự thẩm, ông ta khoanh tay trước
bụng, lặng lẽ nhìn trong phòng.

“Chà chà! - K. thốt lên, giơ cả hai tay lên trời, vì sự phát hiện đột ngột

ấy cần phải có khoảng không gian mới phô diễn được - Như tôi thấy, thì tất
cả các vị đều là viên chức tư pháp, các vị là bọn người bị mua chuộc tôi
vừa nói, các vị tụ họp tại đây để nghe ngóng và dò la, các vị giả vờ chia
thành phe phái để đánh lừa tôi; các vị vỗ tay tán thường chính là để thăm
dò tôi; các vị muốn biết phải làm thế nào để cám dỗ một người vô tội. Ồ,
cần gì phải thế: hoặc các vị thích thú thấy có kẻ hiền lành vô tội mong chờ
được các vị bênh vực, hoặc... (“Lui ra không tôi nện bây giờ!”, anh hét bảo
một ông lão run rẩy sán lại quá gần anh), hoặc các vị đã thật sự biết được
điều gì đó: tôi xin mừng cho cái nghề nghiệp đẹp đẽ của các vị”.

Anh tức tốc vớ lấy cái mũ trên mép bàn và rảo bước đi ra giữa bầu

không khí im lặng như tờ, sự im lặng chỉ có thể giải thích là do hoàn toàn
sửng sốt. Nhưng viên dự thẩm hình như còn mau lẹ hơn K., vì ông ta đã đợi
anh ở ngoài cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.