VỤ ÁN - Trang 54

K. thong thả đi theo; anh thừa nhận đó là thất bại rành rành đầu tiên của

anh đối với họ. Nhưng chẳng việc gì mà phải băn khoăn; nếu anh phải chịu
đựng thất bại, đó chẳng qua chỉ là vì đã khiêu chiến. Nếu anh cứ ngồi nhà
và tiếp tục cuộc sống thường ngày, anh sẽ hơn chúng ngàn lần và có thể đá
một cái gạt chúng ra khỏi đường anh đi. Anh hình dung ra một cảnh ngộ
nghĩnh, chẳng hạn cái anh chàng sinh viên tội nghiệp kia, cái thằng oắt con
lên mặt ta đây kia, cái gã để râu bất thành nhân dạng kia, quỳ xuống trước
giường Elsa và chắp tay nàng xá tội. Ý nghĩ ấy làm cho anh thích thú đến
nỗi anh quyết định hễ có dịp là anh sẽ dẫn đến nhà nàng.

Anh tò mò ra cửa để xem người ta đưa chị phụ nữ ấy đến đâu, vì chàng

sinh viên chắc không đời nào bồng chị ta trên tay ở ngoài phố được. Nhưng
anh không phải đi xa lắm. Người ta thấy ngay phía trước cửa ra vào là một
cầu thang hẹp bằng gỗ chắc là dẫn lên tầng áp mái (vì có một chỗ ngoặt nên
không nhìn được thang dẫn lên đâu). Chàng sinh viên leo lên chính cái cầu
thang ấy với người phụ nữ trên tay, chậm chạp, và đã thở hổn hển vì chạy
mệt rồi. Chị ta vung bàn tay chào K. và nhún vai nhiều lần để chứng tỏ với
anh rằng chị không chịu trách nhiệm về vụ bắt cóc này, nhưng động tác ấy
chẳng có vẻ gì là luyến tiếc lắm. K. dửng dưng nhìn chị ta như nhìn một
người đàn bà chưa quen biết; anh không muốn tỏ ra thất vọng cũng chẳng
muốn để lộ là anh có thể dễ dàng chế ngự được nỗi thất vọng của mình.

Hai kẻ chạy trốn đã biến đi rồi mà anh vẫn còn đứng sững ở ngưỡng

cửa. Anh buộc phải thấy rằng chị phụ nữ đã lừa dối anh, và hai lần lừa dối,
bằng cách viện cớ là người ta mang chị đến cho quan tòa, vì quan tòa
không lẽ lại đợi chị ở tầng nóc! Chiếc cầu thang bằng gỗ chẳng giải thích
được gì dù người ta có cần vặn nó lâu đến bao giờ đi nữa. K. nhìn thấy một
tấm biển nhỏ ở gần lối lên liền chạy lại xem và đọc được tên đó một hàng
chữ viết nguệch ngoạc như chữ trẻ con: “Cầu thang khu lưu trữ hồ sơ tư
pháp”. Thì ra khu lưu trữ hồ sơ ngành tư pháp ở trên tầng nóc của ngôi nhà
cho thuê tồi tàn này! Đó không phải là một chốn có tính chất gợi cho mọi
người sự kinh nể và còn gì khiến cho một bị cáo an tâm hơn là nhìn thấy
ngành tư pháp ít tiền nghèo bạc đến nỗi phải lưu trữ hố sơ tại một nơi mà
những kẻ thuê nhà, là dân nghèo của hạng người nghèo khổ, dùng để quẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.