đặt giờ nó đi!
Trong phòng vệ sinh nữ, tôi vào một buồng và khóa lại. Tôi đã tập đặt giờ
trên trái bom giả cả vạn lần, nhưng bây giờ, khi cầm bom thật trong tay, tự
nhiên tôi trở nên hồi hộp lạ thường. Tay tôi run đến nỗi không làm sao trấn
tĩnh được. Cuối cùng, tôi nhủ rằng thế nào cũng phải làm việc này một lần!
Tôi liếc nhìn đồng hồ, lúc đó là 10 giờ 40. Hai mươi phút sau chúng tôi sẽ
lên máy bay. Từng bước một, theo đúng cách của nó, tôi đặt bom sao cho 9
tiếng nữa nó sẽ nổ. Và sau đó, tôi nín thở (vì sợ bom sẽ nổ ngay tức thì vào
lúc đó), tôi đặt công-tắc nổ vào vị trí của nó.
Xong! Tôi đã thực hiện điều cần làm! Tôi thở nhẹ nhõm và thấy đau nhói vì
từ giờ trở đi không còn đường lui. Trong khoảnh khắc đó, tôi không hề thấy
cảm giác tội lỗi, cũng không thấy áy náy lương tâm, trước mắt tôi chỉ có
một mục tiêu là phải thực hiện nhiệm vụ. Tôi không thể để Tổ quốc lâm
nguy!
Nhưng đi ra phía cửa lên máy bay, nhìn thấy trong gương khuôn mặt của
chính mình, tái nhợt và mệt mỏi vì những sự việc đầy kịch tính trong những
ngày cuối cùng, bất giác tôi nghĩ trong lòng: sao mình lại đến nông nỗi
này?
Trong một giây đồng hồ, tôi như thấy lại khuôn mặt tôi thời thơ ấu, không
phải là khuôn mặt của một kẻ trưởng thành mà tôi vừa thấy trong gương.
Thế rồi khuôn mặt trưởng thành ấy đột ngột trở nên xa lạ với tôi, như thể
tôi trở thành người lớn mà không hề nhận ra giữa chừng, như thể tôi đã
quên mất mình là ai. Tôi nhìn thấy khuôn mặt mẹ tôi trong khuôn mặt tôi
và thầm hỏi không biết giờ này bà nghĩ gì về tôi. Tôi cảm thấy rất rõ rệt
rằng bà không tán thành điều tôi làm, cho dù tôi có được tặng thưởng huân,
huy chương gì vì nó đi nữa, và tôi phải mất một lúc mới lôi được mình ra
khỏi tấm gương đó.
Khi trở lại cùng Kim trong phòng chờ, ông nhìn tôi vẻ dò hỏi. Tôi gật đầu,
mỉm cười nhợt nhạt và ngồi xuống cạnh ông. Chúng tôi chờ đến giờ lên
máy bay.
Kim móc một vỉ thuốc và lấy ra bốn viên. Ông cho vào miệng hai viên và
đưa tôi hai viên còn lại.